"Bây giờ, Tiểu Bảo bệnh nặng, vận mệnh trêu cợt người, vừa lúc để bọn họ cốt hợp tủy, anh khi đó, cũng cảm thấy có chút bất lực."
"Thế nhưng anh vẫn là lựa chọn không cần tủy cô ấy."
"Như Y...... Không phải anh không muốn cứu Tiểu Bảo, anh cũng sẽ không phải không cứu Tiểu Bảo, từ khi nó được sinh ra, taanh nhìn nó trưởng thành, kỳ thật anh đã sớm coi Tiểu Bảo như con chính mình, nó bị bệnh, lòng anh so với ai khác đều khó chịu, anh so với ai khác đều muốn cứu nó."
"Thế nhưng, cứu cũng không có nghĩa là phải hi sinh cô ấy."
"Lúc trước anh có thể bời vì mình không thể sinh, mà từ bỏ cô ấy, không cho nhân cuộc đời của cô dính một chút sai lầm, thà rằng chính mình chịu đựng đau đớn quay người rời đi, như vậy, hiện tại anh làm sao bời vì Tiểu Bảo, để cho cô hiến tủy?"
"Cô ấy rất tốt đẹp, rất hoàn chỉnh...... Người của tập đoàn Bạc Đế đều đang ra sức giữ cô hoàn chỉnh và mỹ hảo, mà anh......"
Tịch Giản Cận hơi rũ tầm mắt xuống, lược mang theo vài phần vô lực nói ra: "Không thể tự đem người họ bảo vệ phá hủy."
Khi em thấy cô ấy xảy ra chuyện, nhìn thấy những người tập đoàn Bạc Đế vây quanh ở ngoài cửa phòng cấp cứu, nổi điên phát điên, em liền hiểu những gì anh nói, đến cùng có hàm nghĩa gì.
Một người là trân bảo trong tay người khác, chúng ta không có tư cách chà đạp.
Cũng không phải là cô ấy dễ hỏng thế nào, mà chính là sau lưng của cô ấy quá nhiều người yêu.
Những người kia vẫn luôn sủng ái cô gái nhỏ đó, liều mạng không cho cô nhận một tia đau đớn, cho nên...... Chúng ta cũng không thể...... Mà bọn họ cũng không cho phép.
Hàn Như Y nghe những lời này của Tịch Giản Cận, đáy lòng đột nhiên xiết chặt, ánh mắt của cô trống rỗng mờ mịt, nhìn Tịch Giản Cận thật lâu, thế mà một câu cũng nói không nên lời.
Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn đêm đen ngoài cửa sổ như, cũng có thất thần.
Nửa ngày, Hàn Như Y mới mở miệng, nhỏ giọng nói: "Giản Cận...... Mới vừa rồi là em thiếu cân nhắc......"