"Rõ ràng anh cũng có sai, hai người cãi nhau, một bàn tay đập không vang!" Tịch Giản Cận nói cũng rất nghiêm túc, giống như kiểm điểm chính mình: "Chúng ta cần sống hết đời, cho nên đều phải từ từ cải biến...... Cho nên, về sau cãi nhau, anh đều nhận sai trước, sau đó em sẽ không tức giận chứ?"
"Không được...... Có lúc rõ ràng là em sai! Giống như là lần này, rõ ràng là em nói sai rồi!" Bạc Sủng Nhi dao động cái đầu, dây dưa không bỏ nói.
"Được, chúng ta đều có lỗi, không tranh luận những thứ này. Tịch Giản Cận đặt cằm ở trên đầu Bạc Sủng Nhi, nhẹ giọng dỗ dành: "Vả lại, người đàn ông nên nhường cho người phụ nữ, không phải sao?"
"Tịch, anh quá đáng giận rồi! Liền nhận sai với em! Còn nói cái gì đàn ông nên nhường phụ nữ!" Bạc Sủng Nhi trừng mắt với Tịch Giản Cận reo lên.
Tịch Giản Cận bất đắc dĩ vuốt vuốt thái dương, "Thật bắt không có cách với em, cái này cũng phải cùng anh tranh luận nửa ngày, em không cảm thấy chúng ta rất nhàm chán sao? Được rồi, đều là em sai, lỗi của em......"
"Ai nha...... tại sao anh có đồng ý đó là lỗi của em?" Bạc Sủng Nhi đột nhiên lại đổi sắc mặt, ủy khuất tiếp tục nói với Tịch Giản Cận: "Rõ ràng bắt đầu là em bị ủy khuất, anh không quát em coi như xong, còn muốn phê bình em như vậy......"
Tịch Giản Cận triệt để không biết làm sao rồi.
Anh cảm giác chính mình cùng Bạc Sủng Nhi cãi nhau, vĩnh viễn đều khó có khả năng thắng, nhất thời hừ một tiếng, một mặt cười nói: "Anh không cùng em nhao nhao! Em có hai cái miệng, phía trên một cái, phía dưới một cái, anh chỗ nào có thể tranh em?"
Bạc Sủng Nhi mở to hai mắt nhìn, một giây sau liền kịp phản ứng Tịch Giản Cận nói là ý gì, nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, lập tức vươn tay, đánh Tịch Giản Cận.