Tịch Giản Cận chuyên chú hôn cô, mãi cho đến khi thân thể của mình nóng rần rần, anh mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Nhận thấy được cô gái trong ngực tồn tại rõ ràng.
Anh khẽ buông lỏng cánh môi của cô, cô cũng khẽ mở hai mắt, bên trong lóe ra mấy phần mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đặc biệt mê người.
Anh không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, ôm cô chặc hơn, thân thể nho nhỏ của cô khẽ run lên một cái, anh cũng nhịn không được nữa cúi đầu, một lần nữa chặn lại cánh môi của cô.
Lần hôn này, không giống ôn nhu triền miên như vừa nãy.
Mà mang theo vài phần cuồng bạo.
Bạc Sủng Nhi lăng lăng thừa nhận nụ hôn của anh, bên tai đều là tiếng ong ong, cô cảm thấy anh quá mức cuồng bạo rồi, theo bản năng muốn tránh né, nhưng là anh nhưng không cho phép, vươn tay, giữ gáy cô, nâng lên, cứng rắn buộc cô ép sát vào môi của mình, chiếc lưỡi linh xảo và nóng hổi trượt vào trong miệng của cô, đùa bỡn cô.
Bạc Sủng Nhi chống tay trước ngực Tịch Giản Cận, nhưng bù không được lực đạo mạnh mẽ của anh, chỉ có thể mặc anh đem mình hôn triệt triệt để để.
Đầu lưỡi của cô bị anh quấn cũng tê dại rồi, cánh môi bị hàm răng anh cắn cho sưng đau, cô cảm giác được tay của anh ở phía sau lưng của cô chậm rãi vuốt ve, toàn thân cô càng ngày càng trống rỗng, không cẩn thận hàm răng rơi xuống, cắn phải chiếc lưỡi làm loạn ở trong miệng cô của anh.
Tịch Giản Cận bị cô khẽ cắn, vốn là kịch liệt hôn liền ngừng lại, cô thừa cơ hội này, hít một hơi thật sâu, muốn đem đầu lưỡi của anh phun ra, ai biết người đàn ông này giống như là điên rồi, lại xô đẩy cô, đẩy cô tựa vào trên gốc cây, hung hăng mà đè ép cô, tiếp tục liều mạng hôn.
Giống như là trừng phạt cô cắn đầu lưỡi của anh, cố ý hôn rất dùng sức, hàm răng đem cô cũng hôn đến mềm yếu khiến cho không ra nửa điểm khí lực, chỉ có thể mềm nhũn lẩm bẩm.
Tịch Giản Cận nghe được thanh âm cô lẩm bẩm, lực đạo cả người khẽ thư giản rất nhiều, lại hôn đến có chút trêu chọc......