Hộp phấn đưa đến chóp mũi Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi liền vội vàng gạt qua, nhìn lướt qua hộp phấn kia, sau đó lại nhìn Vương Kim Quý một chút, tùy tiện hỏi một câu: "Cái này mua bao nhiêu tiền?"
Vương Kim Quý cho là Bạc Sủng Nhi bị chính mình kích thích, càng dương dương đắc ý mà ngẩng đầu lên nói: "Hơn ba trăm đồng đó!"
Bạc Sủng Nhi nhăn mày, sau đó cực kỳ chăm chú nhìn Vương Kim Quý nói: "Mỗi ngày cô đều dùng sao?"
"Dĩ nhiên, tôi dùng hết rồi, ba tôi lại mua hộp mới cho tôi, tôi mới không cần đấy! " Vương Kim Quý nhận định là Bạc Sủng Nhi đối với đồ của mình cảm thấy hứng thú, vạn phần cố gắng kích thích Bạc Sủng Nhi.
"Sau này đừng có dùng nữa! " Bạc Sủng Nhi trầm mặc một chút, giương mắt lên nhìn Vương Kim Quý, lạnh lùng thản nhiên nói, "Đây là đồ nhái!"
"Đồ nhái? Làm sao có thể? " Vương Kim Quý đề cao âm điệu la một câu: "Làm sao cô lại nhận định đây là đồ nhái?"
"Ngửi mùi liền đoán được! " Bạc Sủng Nhi nhàn nhạt đáp một câu, vốn định câm miệng, nhưng là vẫn để tốt bụng tiếp tục nhắc nhở: "Thật sự là đồ nhái, đừng dung nữ, dùng lâu sẽ bị nám da đấy!"
Vương Kim Quý vốn không tin Bạc Sủng Nhi, cầm lấy phấn, tiếp tục hướng về trên mặt mà bôi, sau đó ngọt ngào nhíu mày, nói: "Ai nha, thời gian không còn sớm, lại mất công vị hôn phu của tôi trở về tới tìm tôi, vị hôn phu đối tôi rất tối, mỗi lúc trời tối anh ấy cũng sẽ tới tìm tôi, còn có thể kể chuyện xưa cho tôi!"
Vương Kim Quý sau khi nói xong, nhìn Bạc Sủng Nhi một chút, tiếp tục nói: "Di, đúng rồi, anh Tịch đối với cô như thế nào?"
Bạc Sủng Nhi vốn là nghe " anh Tịch " hơn nửa ngày, đáy lòng đã nổi giận, hiện tại lại nghe đến Vương Kim Quý ở trước mặt của mình tỏ vẻ hạnh phúc, mà cô hết lần này tới lần khác là bất hạnh nhất, ngọn lửa càng tràn đầy.
Nhưng là Bạc Sủng Nhi chỉ mím môi, không lên tiếng.
Vương Kim Quý nhìn Bạc Sủng Nhi không nói lời nào, càng dương dương đắc ý nói: "Tôi mất hứng, vị hôn phu cũng sẽ ôm tôi dỗ tôi cười đấy, còn có thể giúp tôi xoa bóp!"