Lập tức, vẻ mặt Bạc Sủng Nhi liền mềm nhũn rất nhiều, theo đó cô bé bắt đầu nhất ngôn nhất ngữ trò chuyện.
Cô bé rất thích cười, thấy Bạc Sủng Nhi đối với mình cười một tiếng, cô cảm giác được rất hạnh phúc, mở miệng hô một tiếng chị gái, sau đó nghiêng đầu nhìn Bạc Sủng Nhi lại nói: "Chị gái, chị có thể dạy em học chữ hay không? Chờ em biết chữ rồi, trưởng thành, có thể rời ngọn núi này, đi gặp chị gái!"
Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, đáy lòng không giải thích được bắt đầu cảm động, cô gật đầu, nói: "Được!"
Cô bé vừa nhìn thấy Bạc Sủng Nhi đáp ứng, lập tức cười nhảy lên, vươn tay muốn ôm Bạc Sủng Nhi, thân thể Bạc Sủng Nhi liền cứng đờ, cô bé rất nhạy cảm dừng động tác lại, ánh mắt thoáng cái mờ đi, Bạc Sủng Nhi liền vươn tay, đem cô bé ôm một chút vào trong ngực, cô bé lúc này mới hưng phấn nở nụ cười, đẩy Bạc Sủng Nhi ra, hướng ngoài cửa chạy đi, lưu lại một mình Bạc Sủng Nhi ngẩn người.
Cô bé rất nhanh liền chạy trở lại, nó vào nhà, hướng về phía Bạc Sủng Nhi mở tay ra, bên trong có một viên kẹo trái cây, nói: "Chị gái, chị ăn đi!"
Giấy gói kẹo thoạt nhìn đã rất cũ kỷ, chắc là bị cô bé nắm trong tay thật lâu, vẫn không dám ăn.
"Chị không ăn, Tiểu Hoa ăn đi! " Bạc Sủng Nhi lắc đầu, liền trả lại cho Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa cũng không đón, đầu dao động giống như trống xoay nói: "Chị gái, cái kẹo này là lúc nhà chị Kim Quý mừng lễ năm mới, phát cho chúng em, em có hai viên, một viên cho mẹ em, một viên này em vẫn không nỡ ăn, mẹ nói ăn thật ngon, không tin, chị nếm thử đi!"
Bạc Sủng Nhi gật đầu, đáy lòng không ra tư vị gì, cô chậm rãi mở giấy gói kẹo, cắn một cái, sau đó đem còn một nửa dư đưa tới khóe miệng Tiểu Hoa: "Chúng ta cùng nhau ăn!"