Mục lục
THIẾU PHU NHÂN VÔ LẠI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn xem một trận trò vui tiến đến.

Tần Thánh nhìn thấy dáng vẻ cô ta, mở miệng, một lần nữa âm điệu trầm thấp, giống như là một thanh đao, giống như lúc nào cũng có thể cắt cô ta vậy!

"Tôi lặp lại lần nữa, xin lỗi cô ấy!"

Cô ta rất quật cường, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, mang theo nồng đậm bất kính cùng bài xích.

Tần Thánh giơ tay lên, giống như là muốn đánh cô ta.

Bạc Sủng Nhi một mực trầm mặc lại đột nhiên vươn tay, túm lấy bàn tay Tần Thánh.

Cô ta nhớ rất rõ ràng, ngay lúc đó Bạc Cẩm, sắc mặt rất yếu ớt, hữu khí vô lực.

Cho nên, khi cô nói ra, đều không có vênh váo hung hăng như thường, ngược lại mang theo vài phần mềm mại, nghe qua, giống như là tiểu công chúa đáng yêu ngọt ngào.

"A Thánh, A Thần, được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta về nhà đi, em không thoải mái."

Tần Thánh rất nghe cô, quả thật ngoan ngoãn dừng tay, tiến lên thận trọng che chở cô: "Bụng đau lắm hả? Nhịn thêm, anh đi lấy chìa khóa xe, đưa em trở về nhé?"

"Ừm." Cô gật đầu, Tần Thánh liền buông cô ra, đi vào phòng học.

Mà Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, nhìn cũng không có nhìn cô ta một chút, nghiêm chỉnh giống như cô ta vốn không tồn tại.

Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, cảm giác đến chính mình giống như là một thằng hề, bị bọn họ xem thường như vậy.

Nhất thời, cô ta liền ngoan lệ nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, tức giận ủy khuất đều bộc phát: "Không cần cô giả mù sa mưa làm người tốt, ai mà thèm cô làm người tốt? Cô rất chán ghét tôi, đúng hay không? Vậy cô có thể cho Tần Thánh đánh tôi! Trong lòng cô chắc đang chế diễu, cô giả bộ làm gì?!"

Bạc Sủng Nhi nhíu lại lông mày, hiển nhiên không muốn cãi nhau, nhìn vào ánh mắt của cô ta, lại mang theo vài phần lãnh ý, ngữ điệu cũng mất thăng bằng: "Một phút đồng hồ, biến mất ở trước mặt tôi!"

Nói xong, cô còn ngang ngang hất cằm, nghiêm chỉnh cũng là mười phần Nữ Vương!

Vênh váo hung hăng!

Sắc mặt của cô ta càng khó coi, cô ta hít sâu một hơi, sau đó âm thầm cắn cắn môi dưới, nói ra: "Tôi không biến mất, cô có thể làm gì? Cô cảm thấy cô là người của tập đoàn Bạc Đế, liền không tầm thường sao? Cô cảm thấy mình nhiều lần thi được max điểm là rất lợi hại phải không? Cô cảm thấy mình lớn lên đẹp mắt, bị mọi người định giá hoa khôi, rất kiêu ngạo sao? Tôi nói cho cô, tôi hết lần này tới lần khác không giống người khác nịnh nọt cô, nịnh bợ cô, tôi xem thường cô, cô căn bản không nỗ lực, cô căn bản là dựa vào nhà của mình mà sống!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK