Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi đáy mắt ai oán, không nhịn được có chút bất đắc dĩ, vươn tay, xoa khuôn mặt nhỏ bé của Bạc Sủng Nhi, tiếp tục nói: "Sao, hiện tại lại còn đổ lên anh?"
"Anh nói, anh nói a! " Bạc Sủng Nhi thúc giục Tịch Giản Cận vẫn không phối hợp với mình!
Tịch Giản Cận biết mình nhất định phải sớm đi quân khu, nếu không thuận theo cô, không biết phải bao lâu, cô mới có thể để chính mình đi, cho nên đã nói: "Quân nhân yêu cầu đầu tiên, chính là vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh cấp trên!"
"Kia không phải thế sao! Anh căn bản không phục tùng! Anh không xứng làm quân nhân! " Bạc Sủng Nhi lập tức quơ tay, chỉ vào Tịch Giản Cận kêu la.
Tịch Giản Cận nắm chặt tay cô, đặt ở mép tinh tế cắn hai cái, mở miệng nói: "Cái gì, anh chính là một quân nhân hợp cách, cho nên mới không thể dẫn em đi! Nếu anh dẫn em đi rồi, vậy là không có phục tùng rồi!"
"Ngoan, đừng nghịch nữa, ngày mai anh sẽ trở lại. Em trở về trang viên Bạc Gia ở một buổi chiều, hiện tại anh sẽ gọi điện thoại phân phó người mang em đi, ngô... Ngày mai anh cùng em đi ăn cháo, nhé?"
Bạc Sủng Nhi lắc đầu, không để ý tới lời Tịch Giản Cận dỗ của mình, la hét: "Anh đừng nói sang chuyện khác, rõ ràng anh không muốn mang em đi, là không phục tùng mệnh lệnh!"
Tịch Giản Cận vuốt vuốt thái dương, nhìn Bạc Sủng Nhi cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng còn chỉ có thể đè ép tính tình, tiếp tục nói: "Ngoan, đừng nghịch nữa... Thời gian không kịp rồi, anh phải đi..."
Bạc Sủng Nhi ngẩng cằm nhỏ, nhìn Tịch Giản Cận cong miệng lên, tiếp tục nói: "Em mới không có náo đâu rồi, Tiểu Tịch, anh mới vừa nói cấp trên các anh ra lệnh là mang theo vật dụng hàng ngày, mang theo vật dụng hàng ngày... Vật dụng hàng ngày... vật dụng hàng ngày của anh rõ ràng chính là em đó! Anh không mang em đi, chẳng lẽ anh muốn dẫn người khác đi sao? Tịch, anh thành thật khai báo chả lẽ sau lưng em anh còn có người khác sao?"