Chỉ cần anh ấy chịu muốn em, vậy là tốt rồi.
Tần Thánh nghiêng đầu, ánh mắt dao động, nụ cười nhàn nhạt, khẽ ừm một tiếng, sau đó nhìn Bạc Sủng Nhi nghiêm túc như vậy, liền đùa giỡn nói ra: "Này đúng là một chuyện tốt, chúc mừng trên thế giới này, mất đi một tai họa! Tịch Giản Cận, không thể bỏ qua công lao!"
Khi anh nói những chữ sau cũng, quả thực là nghiến răng ra.
Bạc Sủng Nhi mặt mày hơi rung nhẹ, một giây sau, lại cười khanh khách, nửa ngày, cô mới thu hồi nụ cười: "Triệu Tố Nhã cứ đi như vậy, cô ta chỉ cần không còn tên tuổi, về sau đóng băng, liền không khác gì người bình thường, cho nên sẽ không đáng nhằm vào cô ta rồi."
Sau khi nói xong, cô đều cảm giác chính mình tựa hồ cũng không giống là chính mình, liền hừ lạnh một tiếng: "Chẳng qua, đó là bản tiểu thư hiện tại tâm tình tốt, chờ đến ngày ấy, khí không thuận, rất có thể...... cô ta bị chết rất thảm......"
Tần Thánh không có nhìn ra chỗ nào là Bạc Sủng Nhi cố làm ra vẻ, thấp giọng, cười hai tiếng, nửa thật nửa giả nói: "Bản chất lộ ra ngoài, có ít người, cũng là chó không đổi được ăn phân!"
Trong ngày mắt Tần Thánh bị giội nước đá.
Thuận tiện Tô Thần ở bên xem trò vui.
Tần Thánh vươn tay, lấy khăn giấy, lau nước trên mặt, nhe răng trợn mắt trừng Bạc Sủng Nhi, lập tức, liền nghe được Bạc Sủng Nhi uy hiếp anh: "Anh nói, ai là chó? Người nào ăn phân?"
Tần Thánh nhấc tay, biểu thị nhận thua, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể mềm giọng nói: "Sủng Nhi, Sủng Sủng Nhi, Sủng Sủng Sủng Nhi...... Ta là phân, em là chó!"
Chó không đổi được ăn phân!
Chỉ cần em chịu ăn, anh là thứ buồn nôn kia cũng không sao!
Bạc Sủng Nhi trừng mắt lạnh lùng nhìn, lúc lập tức sẽ hất bàn, điện thoại di động lại đúng lúc vàng lên.
Cứu được mạng Tần Thánh.
Bạc Sủng Nhi vốn là giận dữ, thế nhưng khi nhìn thấy tên báo trên điện thoại di động, nhất thời nụ cười chất đầy, nghe, ngay cả giọng cũng mềm mại mà nhu thuận.
"Tịch...... Anh tìm ta?"
Hai mắt vô, đều lập loè sáng lên.
Tần Thánh nhìn, nhất thời nụ cười thu liễm, vô cũng yên tĩnh.