Bạc Sủng Nhi thật ra rất quan tâm Hàn Như Y.
Chẳng qua là cô từ nhỏ kiêu ngạo, không hợp với những lời mềm mại kia, mở to miệng, đều là khí thế mười phần cao cao tại thượng.
Thế cho nên, cô hiện tại bùm bùm như vậy, làm cho người ta cảm giác, giống như là chính Hàn Như Y muốn cùng Vick tiên sinh dây dưa không rõ.
Sắc mặt Hàn Như Y dần dần có chút hồng, đầy mặt ngại ngùng cúi đầu, không kêu một tiếng.
Bạc Sủng Nhi tinh tế suy nghĩ một chút, phát giác được lời của mình, hình như nói có chút quá, liền mấp máy môi, do dự một chút, lúc này mới cứng ngắc nặn ra rồi một câu: "Tôi mới vừa rồi ý tứ không phải nói cô như thế nào, ý của tôi là...... khuyên cô cách xa ông ta!"
Thật ra thì nói lời này, đã là ranh giới của Bạc Sủng Nhi.
Hàn Như Y gật đầu, lúng túng nhìn Bạc Sủng Nhi: "Tôi hiểu ý của cô, sau này tôi sẽ chú ý."
Bạc Sủng Nhi lúc này mới gật đầu, thấy Hàn Như Y đỏ hốc mắt, âm thầm mà cắn răng, muốn mở miệng an ủi Hàn Như Y, nhưng là nhất thời không biết làm sao, trong não cũng là một mảnh trống không.
Mềm giọng, trừ làm nũng với Tịch Giản Cận, cô đối với một người ngoài, căn bản làm không nổi!
Cuối cùng, Bạc Sủng Nhi cũng chỉ cứng ngắc gật đầu, nói một câu "Tốt! ".
Ngay sau đó, hai người lại im lặng.
Bạc Sủng Nhi im lặng một hồi, mới ngạo khí nói: "Cô gần nhất vẫn đều trốn tránh Tịch Giản Cận."
"Cái kia, Bạc tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không thích Giản Cận...... " Hàn Như Y vội vàng giải thích, "Một chiều kia, chỉ là ngoại lệ, tôi chỉ là một lúc thất khống, mới ôm anh ấy khóc......"