Em muốn anh...... Từ năm ba tuổi, đã muốn anh, bảy năm trước, đã muốn anh!
Nhiều năm sau, một lần nữa em đứng ở ngã ba đường, đã chờ đợi nhiều năm như vậy, một lần nữa đụng phải anh, em vẫn còn muốn anh!
Tôi quật cường cho là mình có thể cường hãn bước qua được vận mệnh, rõ ràng thấy dấu hiệu nguy hiểm ở con đường phía trước, em còn cố chấp xông tới.
Không thể chùn bước.
Cuộc đời này không đổi.
Thiên Sứ thấy được, cũng chỉ có thể lắc đầu, xoay người rời đi.
Tịch, em muốn anh...... Cuộc đời này, không có gì ngoài ngươi đàn ông này, những người khác, người nào cũng không em muốn!
Cho dù là có một ngày, người anh yêu, không phải là em...... Em vẫn cứ muốn anh......
Ánh nắng vừa lúc, sáng loáng soi phòng bệnh một mảng trắng lớn, Tịch Giản Cận đứng cách Bạc Sủng Nhi hai thước, khuôn mặt của anh, an tĩnh thong dong, Bạc Sủng Nhi nhìn anh, lần đầu tiên cảm giác mình không có dũng khí như vậy.
Thiên ngôn vạn ngữ muốn hướng về phía anh mà nói.
Hội tụ đều là tràn đầy xin lỗi cùng tư niệm.
Nhưng nó nặng trịch đè ép lồng ngực của cô, một chữ cũng không nói ra được.
Cô là người thông minh, biết giờ khắc này, trọng điểm là cái gì.
Nhưng là, những lời đó, cô nói không nên lời.
Kiêu ngạo của cô, làm cho cô do dự một chút, mới mở to miệng, miễn miễn cường cường nói một câu: "Tịch, em không có lừa anh...... Khi đó em thật sự bị hóc xương, em chỉ nuốt một ngụm cơm, nhưng là vẫn rất đau, em cho là không có đi xuống, cho nên mới đi gõ cửa tìm anh......"
Đây là cô lần đầu tiên, cô hướng về phía một người giải thích.
Đổi lại nếu là trước kia, cô cho tới bây giờ đều lười giải thích.
Giống như là bên ngoại, đem chuyện xấu của cô lan truyền, nói cô thay đổi thất thường, bong bóng nước, dùng tên giả truyền bá vô biên vô hạn bên ngoài, cô cũng không có một lần đứng ra giải thích.
Bình tĩnh sống trước những thứ chuyện xấu kia, nên như thế nào vẫn để như thế đó.
Cô không quan tâm.
Những lời nói kia vô cùng bén nhọn, nhưng cũng thương tổn không tới cô nửa phần.