Không phải là không tự ti.
Cô gái giống như Bạc Sủng Nhi, toàn thế giới, có được bao nhiêu người đàn ông có thế xứng cùng?
Trời mới biết, anh quyết định cùng cô ở chung một chỗ, là mất bao nhiêu cố gắng cùng tâm huyết?
Anh không muốn làm cho cô xem thường, cũng không muốn làm cho cô tiếc nuối.
Cho nên, lần này, anh là tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà bỏ qua thân thể của mình, tự mình ra mặt, tìm kiếm bác sĩ, trị liệu thành công.
Nhìn thấy không?
Bạc Sủng Nhi, anh vì có thể cùng em chân chân chính chính xứng đôi, rốt cuộc bỏ ra bao nhiêu công sức, cô gắng?
Em có biết hay không, vì em, sau lưng anh đeo một cái mạng, gánh vác lấy tiêu cực với một cô nhi quả phụ còn có một đứa con không cha.
Còn có... Một lần nhiệm vụ thất bại tạo thành hậu quả thảm trọng!
Còn có, anh thiếu chút nữa chết đi!
Còn có, cuộc đời này thân thể anh có thể không cách nào sinh dục!
Nghĩ tới đây, đáy lòng Tịch Giản Cận ít nhiều gì cũng có chút tức giận, không biết là có bởi vì sinh nhật cô, làm cho mình nhớ tới bảy năm trước cô không chút lưu tình xoay người rời đi hay không, nói tóm lại, đáy lòng nghèn nghẹn, buồn bực bị đè nén.
Nhìn bên cạnh, cô ngủ ngọt ngào, anh không nhịn được tung mình, đem cô đè dưới thân thể, đem cô cắn tỉnh, quấn cô tiếp tục phụng bồi mình làm.
Chẳng qua là, lần này, anh có chút giống như là phát tiết.
Căn bản không có cố kỵ thân thể của cô có đau hay không, thoải mái hay không thoải mái, chỉ giống là phát tiết dục vọng!
Không mảy may thương hương tiếc ngọc.
Cô tinh bì lực tẫn tùy ý anh cắn như vậy, cô đau đến mức cái trán nhíu chặt, nhưng không dám nói ra nửa câu, phát ra nửa điểm thanh âm.
Bởi vì, cô cảm giác được Tiểu Tịch của cô, tức giận.
Thậm chí, cô cũng không dám ôm anh.
Vẫn đến cuối cùng, cô mới cẩn thận ôm lấy anh, lực đạo của anh càng hung ác hơn rồi, giống như là muốn đem cô làm tới chết vậy.
Bạc Sủng Nhi âm thầm nắm quả đấm, nhẫn đau, để cho anh phát tiết toàn bộ tức giận, một hồi lâu, cuối cùng anh kết thúc, cô mới run rẩy thở phào nhẹ nhỏm, co người, nằm ở nơi đó.
Tiểu Tịch, rốt cuộc anh hận em cỡ nào?
Mỗi lần đến ngày này, anh ở bảy năm kia, hận em cỡ nào?
Rốt cuộc em phải làm sao? Anh mới có thể quên mất những nỗi đau cùng oán hận kia?