"Em hiểu ý của anh, em hiểu...... Em tin tưởng anh...... Anh có thể tìm được tủy tốt cứu Tiểu Bảo......"
Hàn Như Y nói câu này, đại biểu cho cô đã bỏ việc dùng tủy Bạc Sủng Nhi.
Trong lòng cô hiểu nhất, giờ này khắc này, một câu nói kia, đến cùng đại biểu cho cái gì.
Trơ mắt nhìn cơ hội cứu mạng Tiểu Bảo, từ trước mặt mình, chảy xuôi.
Cô làm mẹ, giờ này khắc này đáy lòng hiểu rõ nhất!
Cô nói xong câu đó, liền toàn thân vô lực đau nhức khóc lên.
Tịch Giản Cận biết chính mình quá mức tàn nhẫn, kỳ thật mọi chuyện đều nghe theo Hàn Như Y, duy chỉ có Bạc Sủng Nhi, anh không muốn lui bước.
Anh thừa nhận, anh rất ích kỷ.
Nhìn Hàn Như Y trước mặt khóc thảm như vậy, cuối cùng anh từ trong túi áo lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hàn Như Y.
Sau khi chồng Hàn Như Y mất, cho tới bây giờ đều là cô sống một mình, một mực kiên cường, lúc này Tiểu Bảo bệnh, đơn giản là đóng sập sinh mệnh cô, cô cần một chỗ dựa vào, cần một bả vai, cần một cái ôm ấp, có thể bỏ mặc chính mình khóc rống.
Cô không phải hèn yếu, thế nhưng chung quy là một người phụ nữ.
Ở trước mặt Tiểu Bảo, mỗi ngày cô cố nén vui cười dỗ dành con, có trời mới biết, trong lòng của cô, đến cùng đau buồn tới trình độ nào?
Giờ này khắc này, trời tối người yên, là lúc nội tâm của người yếu ớt nhất, vừa rồi hi vọng duy nhất bị diệt, toàn thân cô bất lực.
Tịch Giản Cận ấm áp lau nước mắt cho cô, cô cũng không nhịn được nữa vươn tay, lập tức khoác chặt cổ Tịch Giản Cận, nhào vào trong ngực của anh, khóc giống như đứa trẻ!