Nhưng là cô ăn rất ngon miệng.
Tịch Giản Cận liền không hề để ý tới Bạc Sủng Nhi nữa, ngồi đối diện với cô, cầm đũa lên, cũng ăn cơm.
Hai người hẳn là đói bụng lắm, người nào cũng không có nói một câu với ai, Bạc Sủng Nhi thỉnh thoảng giương mắt, nhìn Tịch Giản Cận một chút, phát hiện vẻ mặt Tịch Giản Cận rất nhạt, làm cho cô khó có thể suy đoán.
Cô cực kỳ không thích cảm giác như thế.
Một chút cũng không biết đáy lòng của anh nghĩ cái gì.
Để cho đáy lòng của cô, không giải thích được trở nên có chút bối rối.
Chỉ có thời điểm cô thấy anh ghen, hoặc là anh lo lắng cho cô, cô mới loáng thoáng cảm giác được đáy lòng Tịch Giản Cận, có sự tồn tại của cô.
Tịch Giản Cận ăn cơm cực kỳ ưu nhã, mím môi, thong thả ung dung nhai thức ăn, một chút thanh âm cũng không có phát ra, vẻ mặt nhàn nhạt, không hề có ý mở miệng nói chuyện.
Cô cúi đầu, im lặng không lên tiếng ăn cơm, đầu óc của cô, vẫn đang tìm kiếm đề tài, nghĩ tới làm sao mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc như vậy.
"Tịch, qua bảy năm, kỹ thuật nấu cơm của anh, vẫn như vậy, không có nửa điểm thay đổi! " Bạc Sủng Nhi cắn chiếc đũa, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu, hướng về phía Tịch Giản Cận nói.
"Ừ. " Tịch Giản Cận gật đầu, vươn ra chiếc đũa, gắp món ăn, lặng yên ăn.
Khóe miệng Bạc Sủng Nhi khẽ cứng ngắc lại một chút, lại tìm được đề tài: "Chẳng qua món ăn của anh cắt nhìn rất đẹp!"
Bạc Sủng Nhi đang gắp một miếng khoai tây, tỉ mỉ nhìn, cô phát hiện mỗi miếng khoai tây đều có độ mỏng lớn nhỏ như một.
Không nhịn được thổn thức lên.
"Ừ. " Tịch Giản Cận lần này đầu cũng không có giơ lên, đạm mạc đáp một tiếng.
Đi bộ đội, thời điểm nhàm chán, học qua một chút đao pháp.
Vì luyện tập độ thuần thục cùng độ nhạy cảm, thường xuyên cầm trái cây ra cắt.
Nhưng là không nghĩ tới, có một ngày, có thể phát huy công dụng trên những món ăn này.
"Tịch...... Anh có mua táo không? Cắt táo cho em ăn có được hay không? Ta muốn ăn!"
"Ừ."
Bạc Sủng Nhi liên tục hỏi ba vấn đề, Tịch Giản Cận như cũ đều là thái độ ôn hoà, ánh mắt cũng không có liếc nhìn cô một cái.