"Tiểu Tịch, em sợ em có một ngày mệt mỏi, anh cũng không chịu quay đầu muốn em, anh nói khi đó làm sao bây giờ? Em không có sức lực theo anh, anh đều sẽ không quay đầu tìm em sao? Hay là, anh sẽ càng chạy càng xa, khiến em căn bản đều không nhìn thấy anh rồi......"
"Tiểu Tịch...... Em có kết giao qua rất nhiều rất nhiều bạn trai, thế nhưng bọn họ...... Đều không đủ tốt...... Em không tìm thấy cái loại cảm giác này, cái loại cảm giác chỉ có thể có anh cho em......"
"Tiểu Tịch, anh nghe được em nói không? Tại sao anh lại không để ý tới em......"
Ban đêm tĩnh mịch, xe chạy chậm rãi.
Tần Thánh nhìn chằm chằm phía trước, không nói một lời.
Cô gái ở bên, nhíu lông mày lại, lông mi hơi run rẩy, giọng nói của cô mềm mại mà chậm chạp, một chữ một chữ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nắm thật chặt lòng một người đàn ông, đau đến máu me đầm đìa.
Có một thứ tình yêu, không kịp nói ra khỏi miệng, liền muốn từ bỏ.
Có một loại tình, anh biết rõ em biết rõ, mọi người biết rõ, tuy có mở mắt, nhưng lại làm như không thấy.
Có một ít lời nói, không thể nào nói ra, bời vì đều sợ một khi nói ra, liền không tìm được tốt đẹp lúc trước.
Không chỉ là anh sợ, ngay cả cô cũng sợ.
Giống như, có một ít người, nhất định là điểm yếu trong lòng họ...... Thế nhưng, nhất định cũng phải bỏ qua trước hết...... Vậy mà, dù xem như bỏ qua, đó cũng là người khác không cách thay thế......
Xe dừng ở cửa Bạc gia, Tần Thánh thận trọng ôm Bạc Sủng Nhi, đi vào trong nhà.
Quản gia đi ra ngoài đón, anh làm một động tác im lặng, rón rén đưa cô lên lầu, thả cô cô trên giường, cầm chăn mền, đắp lên trên người cô.
Bạc Sủng Nhi giống như ngấm rượu, cô nằm ở trên giường, nhu thuận mím môi, yên ổn ngủ.
Tần Thánh đứng ở cạnh giường, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới nghe thấy điện thoại di động kêu lên, anh vội vàng nghe, rón rén đi ra cửa, ra hiệu quản gia chuẩn bị canh giải rượu, ngày mai cô tỉnh, cho cô uống.