Tịch Giản Cận ngồi ở trong xe, chẳng qua là cảm thấy nửa người dưới bị cô nắm như vậy, giống như còn giữ lại một mùi hương thoang thoảng, biểu lộ tuy lạnh lùng, đáy lòng lại có chút dao động.
Anh nhìn thấy cửa nhà Bạc gia mở ra, có người cúi người, có người hoan nghênh, cô giống như là Nữ Vương, mắt nhìn thẳng đi vào trong.
Thẳng đến khi thân ảnh của cô, biến mất không thấy gì nữa, anh mới đột nhiên hoàn hồn, đạp chân ga, liền nhanh chóng rời đi.
*****************************
( em mong mỏi còn có một lần, tại góc đường có gió ánh sáng, em gặp anh, sau đó em gặp tình yêu)
“Tiểu thư, cô trở về rồi...... Xin hỏi ăn cơm không?”
Quản gia ân tình nghênh đón, lại bị một ánh mắt của Bạc Sủng Nhi, hung hăng bức trở về, cả phòng nhất thời không dám thở mạnh, có thể rời xa bao xa liền rời xa.
Bạc Sủng Nhi đi giày cao gót, ngạo khí mười phần lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ mình ra, liền đưa chân, hung hăng quăng bay giày, đông một cái, tây một cái, tội nghiệp thứ bị trút giận!
Hung hăng đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó hung hăng đóng lại, cô còn cảm thấy đáy lòng đau đớn, cô âm thầm cắn răng, nằm ởtrên giường, nỗ lực để cho chính mình lắng xuống, an tĩnh nghĩ, tiếp đó, đến cùng nên làm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, lại vẫn cảm thấy đáy lòng bị đè nén, vô luận như thế nào, nhưng cũng không tiếp thụ được tin là anh có vị hôn thê!
Cô thật rất muốn đem anh trới lại, đi cao chạy xa bay!
Bạc Sủng Nhi càng nghĩ, càng cảm thấy lòng buồn bực, không nhịn được cười lạnh, hung hăng trở mình trên giường.
Tiếp tục làm giả chết.
Thật lâu, cô xoay người ngồi dậy, năm đồ bên giường, ném hết lên trên mặt đất!