Nhìn lấy bộ dáng cô như vậy, Tịch Giản Cận có một trận hoảng hốt, giống như thời gian ngược dòng quay lại, trở lại thanh xuân năm đó.
Cô đố kị mười phần, chính xác mà nói, cho tới bây giờ, anh cũng không biết rốt cuộc là ăn đố kỵ, hay là tiểu công chúa muốn chiếm lấy đồ vật!
Cô kéo anh cánh tay, một đường hớn hở vênh vang đắc ý đi trong sân trường, chỉ cho phép nam sinh nhìn cô, không cho phép nữ sinh nhìn anh!
Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận trầm mặc, nhìn chằm chằm một hồi, cô mới chậm rãi thu liễm nụ cười, nghiêm trang nhìn Tịch Giản Cận, dịu dàng hỏi: "
"Tịch Giản Cận, anh chẳng lẽ còn thật cho là em bời vì mượn việc anh tới sinh nhật cô ta nên đối đãi cô ta như vậy sao? Ở trong mắt anh, anh đã cảm thấy em khi dễ cô ta sao?"
"Không liên quan gì đến tôi." Tịch Giản Cận mỉm cười, nghiêng đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi, đáy mắt mang theo vài phần nghiêm túc: "Nếu như có thể...... Tôi hi vọng em có thể đừng ảnh hưởng tôi!"
Bạc Sủng Nhi nghe câu nói này, thân thể chỉ hơi hơi lay động một cái, thế nhưng biểu lộ dần dần yên tĩnh trở lại, tức giận ở đáy lòng, cũng bị dập tắt từng chút từng chút.
"Tiểu Tịch...... Anh nói em ảnh hưởng đến anh sao?"
"Anh nói anh không yêu cũng không hận em, em làm cái gì, còn có thể ảnh hưởng đến anh sao?"
Ngữ điệu cô rất dịu dàng, mang theo vài phần không khỏi thương cảm kích động.
Nói đến sau cùng, ngữ điệu hạ thấp xuống.
Đây là lần thứ hai cô gọi anh "Tiểu Tịch", nét mặt của anh có chút lạnh, cô lại không sợ, đáy lòng cô chỉ cao hứng, cô biết Tiểu Tịch của cô, có cảm giác đối với cô...... Nếu không, anh sẽ không dùng " ảnh hưởng" rồi!
Tịch Giản Cận không nói gì, ánh mắt đạm mạc, giống như là bời vì ba chữ "Tiểu Tịch" kia, toàn thân của anh có tầng lửa giận.
Cực kỳ dọa người!
Bạc Sủng Nhi cong môi, cười ngọt ngào, tức giận cũng tốt, thất vọng cũng được, cũng là không nghĩ lạnh lùng đối với cô như trước.
"Tịch Giản Cận, nếu như em không đồng ý anh, buông tha Triệu Tố Nhã, nếu như em nói, nhất định em phải khiến Triệu Tố Nhã biết mất từ trong cái vòng giải trí này, anh sẽ như thế nào?"