Tịch Giản Cận lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng, đơn giản nói ra: "Từ hôm nay trở đi...... Bốn người một tổ, một tháng một lần, giám thị trị an "Hoàng cung" và "Dạ Sắc" cái một chút...... Được rồi, mọi người giải tán đi."
Những binh lính kia nghe được như vậy, đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ là binh chủng quốc gia bồi dưỡng, bảo hộ thật tốt núi sông, những trị an đó, chỗ nào xứng để bọn họ giám thị?
Đội trưởng không phải lầm chứ?
Để bọn họ theo tuần cảnh mỗi đêm tới đó đi dạo?
Mọi người đều có nghi vấn, nhất thời ngẩn người, không có tản ra.
Tịch Giản Cận lại nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, nhìn qua từng người, làm cho toàn thân mỗi người đều run rẩy một chút, đứng ở nơi đó, càng không dám nhúc nhích!
"Làm sao? Mấy người còn có việc gì?" Tịch Giản Cận vốn định rời đi, có thể là chính mình đã nói giải tán, bọn họ còn đứng chỉnh tề, liền thuận miệng hỏi một câu.
Kỳ thật anh thật chỉ thuận miệng hỏi một câu, coi là những binh lính này có việc báo cáo.
Ai ngờ, anh hỏi câu này, vào tỏng tai binh lính, lại trở thành gián tiếp uy hiếp.
Giống như là anh ra lệnh, bọn họ phản kháng, anh hỏi bọn họ có ý kiến.
Những binh lính đồng loạt lắc đầu, đều nói, không có việc gì, không có việc gì!
Tịch Giản Cận lại đột nhiên không nhịn được nở nụ cười, phải chính mình có chút quá mức nghiêm túc, dọa mọi người có việc cũng không dám nói hay không, liền buông lỏng ngữ điệu, hỏi: "Không sao...... Nếu mọi người có chuyện, thì cứ nói!"
"Thật không, thật không có!" Những binh lính lập tức càng sợ hơn, đội trưởng lại vô duyên vô cớ cười, có phải muốn bọn họ tập luyện rồi không!
Suy nghĩ một chút, đội trưởng có thể lập tức đánh nhanh với đội chín biết đánh nhau nhất, cũng có thể đánh đội trưởng đội chín nằm vẹn một tuần, nếu anh thật muốn lôi họ ra luyện, bọn họ nào có mạng sống?
"Đội trưởng, chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ của anh!"
Sau đó một đám người, liền tản hết ra, từng người trốn càng nhanh, sợ rơi xuống sau cùng, bị Tịch Giản Cận bắt lấy gặp nạn!