Nhân viên bảo vệ hoàn hồn, liền rối rít lên bắt Bạc Sủng Nhi.
Bời vì chuyện của Bạc Sủng Nhi, đám người Lý Niệm nổi nóng, mỗi người bao che khuyết điểm, dứt khoát đều không có tới tham gia hôn lễ Tịch Giản Cận, cho nên khi những người này vây quanh Bạc Sủng Nhi, nhất thời không ai có thể đứng ra ngăn cản!
Bạc Sủng Nhi nắm lấy cánh tay Tịch Giản Cận, nhìn lấy những người kia càng đến gần mình, cô không có ngu ngốc, biết nếu như hôm nay chính mình bị họ bắt đi, đưa vào toà án quân sự, chắc hẳn đời này không có khả năng đi ra.
Cô phòng bị nhìn những người kia, con ngươi đảo quanh.
Nhân viên bảo vệ đều qua bộ đội huấn luyện, nếu đánh qua cô tuyệt đối là không đánh lại, nhiều người như vậy đều chặn lấy cô, chạy cũng chạy không thoát!
tTrên trán Bạc Sủng Nhi không nhịn được nhỏ một giọt mồ hôi, đáy lòng gấp đến độ bất ổn, trên mặt có chút khẩn trương như cũ!
Thật sự là đáng giận!
Tịch Giản Cận vì cái gì liền tránh không khỏi chứ?
Bạc Sủng Nhi lại nghiêng đầu, nhìn Tịch Giản Cận đã như sắp hôn mê, không nhịn được đáy lòng càng sốt ruột!
Lần này nên làm cái gì?
Ria mép ông nội Tịch Giản Cận đã tức vểnh lên, đứng ở một bên, một mực la hét: "Bác sĩ đâu? Bác sĩ làm sao vẫn chưa xuất hiện? Chậm như vậy?"
"Còn có mấy người, bắt người còn chậm như thế? Trói cô ta lại trước!"
"Đường đường một đám quân nhân, đến một con nhóc cũng không làm gì được?"
Những người kia nhìn thấy ông nội Tịch Giản Cận tức giận, mỗi động tác nhanh chóng hướng về phía Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi vươn tay, nắm chặt tay Tịch Giản Cận, cô dưới ý thức nhích lại gần Tịch Giản Cận nhích lại ần.
Tịch Giản Cận nửa hôn mê nửa tỉnh, chẳng qua là cảm thấy bên tai rối bời, hơi mở mắt, nhìn lên nhân viên bảo vệ trước mặt, lập tức liền kịp phản ứng là ông nội phái người muốn bắt Bạc Sủng Nhi, anh liền miễn cưỡng vươn tay, ôm Bạc Sủng Nhi vào trong ngực.
Động tác như vậy, dẫn đến máu chảy nhanh hơn.
Bạc Sủng Nhi nhíu mày, duỗi tay nhỏ ra, liền bịt vết thương của Tịch Giản Cận.