Mà cô cũng đã hai tháng, không có ở bên trong thế giới của anh.
Lập tức, Tịch Giản Cận lại giật mình hoảng hốt phát hiện, chính mình lưu tại ở trong quân khu, ròng rã hai tháng, không có tiếp xúc với bên ngoài rồi!
***************************
【 Bất kể như thế nào, một người mượn cớ đọa lạc luôn luôn không đáng tha thứ, càng không có người yêu, càng phải tự ái)
Khi mùa xuân tiến vào mùa hạ, mặt trời thành phố X càng ngày càng để cho người ta không chịu nổi độ nóng, Bạc Sủng Nhi cùng AL ký kết hợp đồng quay quảng cáo, cũng phải chính thức bắt đầu.
Mùa hạ gió nhẹ nhàng.
Người mẫu là Triệu Tố Nhã.
Lựa chọn địa điểm là khu quay phim của thành phố X, Bạc Sủng Nhi đã xây dựng một trường cảnh, thời gian sử dụng một tháng.
Kỳ thật vào ngày cô từ trong bệnh viện về, sau khi về nhà liền sốt cao, Tần Thích đến khám, truyền dịch chích thuốc, như thế nào cũng không thấy tốt hơn.
Cứ như vậy một mực mơ hồ nằm ở trên giường ước chừng hơn mười ngày, mới tốt lên, lại vẫn cảm thấy toàn thân bất lực, một mực kéo dài một tháng, cô mới khá hoạt bát.
Sau khi cô tỉnh lại, cùng trước đó không có cái gì khác biệt, nên như thế nào vẫn như thế đấy, Tần Thánh nhiều lần có chút lo lắng, bồi cô, thấy cô như trước, lại cũng không có mở miệng hỏi cô đến cùng là có chuyện gì xảy ra với Tịch Giản Cận.
Mà hai tháng này, cô cũng không có quấn lấy Tịch Giản Cận một lần, Tần Thánh luôn có một loại cảm giác, giống như là cô đối với anh ta thật tâm nguội lạnh, trong lòng của anh, nói không nên lời là cảm giác gì, giống như là cao hứng, lại như là đau lòng.
Nói tóm lại, thời gian cứ qua như thế.
Bạc Sủng Nhi thật khó khăn qua, tuy nhiên lại cũng không có làm khó chính mình.
Cô gái khác thất tình, một khóc hai nháo ba thắt cổ, say rượu tự ngượ, cô thì thấy vô ích.
Cô luôn cảm thấy, bất kể như thế nào, một người mượn cớ đọa lạc luôn luôn không đáng tha thứ, càng không có người yêu, càng phải tự ái!
Huống chi, cô cũng không phải là thật sự thất tình.
Bảy năm trước chia tay, bảy năm về sau chưa từng tốt.
Cô đến hiện tại, cũng không có nghĩ qua muốn từ bỏ Tịch Giản Cận, chỉ là cô không biết tiếp theo, nên phải làm như thế nào!
Tịch Giản Cận lúc đó tức giận rời đi, nói ra, không để cho cô khổ sở, thậm chí tê tâm liệt phế.