Đến cuối cùng, cánh môi dán vào lòng bàn tay của cô, chậm chạp không chịu rời đi.
Cánh môi của anh rất mềm, mang theo một dòng điện xông vào đáy lòng của cô, trong nháy mắt, cô lại không cách nào hô hấp.
Anh ngẩng đầu, trong lúc bất chợt gọi một tiếng: "Sủng Nhi..."
Anh gọi cô Sủng Nhi.
Bao hàm cảm giác rất quen thuộc.
Đáy lòng của cô, run lên, gần như quên mất đau xót và đắng cay của minhg.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, còn chưa kịp hỏi, liền bị anh ngăn chận môi, anh khẽ từ trong thân thể của cô rút ra ngoài, sau đó theo da thịt của cô một đường hôn xuống.
từng cái hôn của anh, đều mang theo một phần chăm chú.
Giống như là đang hướng về phía cô nói gì đó.
Nhưng là, cô không hiểu.
Thậm chí, cũng không kịp suy tư nữa, đại não liền bị nụ hôn của anh, hôn đến chìm chìm nổi nổi.
Mềm nhũn, giống như cây bông, đánh mất tất cả chức năng suy tư!
Anh chẳng bao giờ hôn cô như thế.
Coi như là trước kia, anh cũng không có hôn cô như vậy.
Đem da thịt của cô, mỗi một tấc mỗi một tấc đều hôn.
Cực kỳ giống cúng bái.
Mang theo trân ái.
Toàn thân Bạc Sủng Nhi bị anh hôn đến mềm nhũn, cô cảm giác được đầu lưỡi của anh, cũng đã quét qua ngón chân của cô, lòng bàn chân, cô sợ ngứa, co chân lại, hướng trên bả vai của anh đạp đạp, môi của anh, lại theo bắp chân của cô, một đường đi lên, rơi vào trên đùi của cô, bên trong bắp đùi, hướng phía trên chậm rãi di chuyển tới...
Bạc Sủng Nhi loáng thoáng biết kế tiếp anh sẽ hôn nơi đó, thân thể cô không nhịn được cũng cứng ngắc lại.
Ngón tay của cô, nắm sàng đan phía dưới, nhợt nhạt hô hấp.
Môi của anh, đã chạm đến bắp đùi của cô.
Nhưng ngay sau đó, anh ngừng lại, vươn tay, chậm rãi đẩy hai chân của cô ra, cô khẩn trương cắn môi dưới, đáy mắt mang tia sáng nhìn anh.
Hô hấp của anh, phun tại nơi đó của cô, cô không nhịn được hút ngược lại một hơi.
Cô cảm giác được cánh môi của anh, đến gần nơi đó của cô.
Bên trong phòng một mảnh an tĩnh.
Đang ở thời điểm anh muốn đụng vào nơi đó, cô như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại vươn tay đè bờ vai của anh xuống...