Tịch Giản Cận đặt đồ ăn ở trước bàn, tự mình đi mặc quần áo, Bạc Sủng Nhi đi theo phía sau anh, Tịch Giản Cận nhìn ra tâm tình Bạc Sủng Nhi cực kỳ không tốt, lập tức cúi đầu, hôn một chút hai má của cô: "Anh trở lại ngay... Em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh một chút, buổi tối anh dẫn em đi ăn cháo, nhé?"
Bạc Sủng Nhi lúc này mới đỏ mặt, lòng tràn đầy hạnh phúc đồng ý, thậm chí còn tự mình giứ lấy đang thắt cà vạt, từng điểm từng điểm buộc lại cho anh.
Giống như là vợ chồng rất thuận hòa, Tịch Giản Cận nhìn mà đáy mắt hàm chứa nồng đậm ấm áp, cũng nhịn không được nữa cúi đầu, hôn hôn lên môi của cô, một nụ hôn nóng bỏng, không ngừng không nghỉ, nhưng là điện thoại di động lại một lần nữa chấn động lên.
Ít vài phần hăng hái, lúc này mới tách ra, Tịch Giản Cận thoáng có chút phiền não thở ra một hơi, không quên nói lời từ biệt: "Thử nghĩ xem buổi tối đi đâu chơi, anh dẫn em đi."
"Tốt. " Bạc Sủng Nhi gật đầu đáp lời.
"Đem cơm ăn hết, mệt mỏi thì ngủ tiếp đi. " Tịch Giản Cận không yên lòng tiếp tục dặn dò cô.
Bạc Sủng Nhi lẳng lặng gật đầu, đáy lòng ấm áp, xô đẩy Tịch Giản Cận nói: "Anh vội thì đi đi, em lớn như vậy rồi, tự nhiên biết chiếu cố tốt chính mình!"
Tịch Giản Cận nhìn bộ dạng Bạc Sủng Nhi ngoan ngoãn, không nhịn được cười một tiếng, vươn tay, ngắt lỗ mũi Bạc Sủng Nhi, sau đó chậm rãi cúi đầu, hôn cái trán của cô một chút, lúc này mới chậm rãi nói: "Tốt lắm, tốt lắm, anh đây không phải là quan tâm em sao? Lại bắt đầu ghét bỏ anh phiền!"
Bạc Sủng Nhi cắn cánh môi Tịch Giản Cận, giống như là làm nũng nói: "Anh nhanh đi đi... Em ở nhà chờ anh, có được hay không?"
"Ừ. " Tịch Giản Cận đáp ứng, lúc này mới lưu luyến không rời rời đi.
Bạc Sủng Nhi nhìn bóng lưng của anh, khẽ nở nụ cười, hồi lâu, cũng đã nhìn không thấy bóng người rồi, cô mới đi đến bàn ăn, ăn cơm, sau đó lên giường, đi ngủ.