Ly biệt quê hương, kỳ thật cũng không dễ chịu!
Huống hồ, kể từ đó, cô ta có lẽ sẽ gặp phải Tịch Giản Cận...... Chỉ cần Tịch Giản Cận yêu thương Bạc Sủng Nhi, như vậy, anh khẳng định là sẽ đến nhìn cô ta...... Đến khi đó, cô ta liền có thể đem chân tướng năm đó nói cho Tịch Giản Cận.
Dù sao, cô ta đã chọc tập đoàn Bạc Đế, sớm tối cũng là chết, vậy liền để Tịch Giản Cận tiếp tục hận chết Bạc Sủng Nhi đi!
Để Tịch Giản Cận biết, năm đó người phụ nữ anh yêu, đến cùng não tàn vô tri thế nào!
Máu chảy càng ngày càng nhiều, cô ta nằm ở nơi đó, thời gian dần trôi đánh mất ý chí.
Chung quanh vô số người nhìn, xe cứu hộ cũng chạy đến rồi.
Bạc Sủng Nhi vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ là sững sờ mềm trên mặt đất, trong não hỗn loạn một mảnh.
Tần Thánh đã chạy xe tới, anh nhìn thấy phía trước đám người vây quanh, nhịp tim chẳng biết tại sao lại hết lần này đập nhanh, anh đi lên trước, đẩy đám người ra, liếc một chút liền nhìn thấy Bạc Sủng Nhi ở nơi đó, đáy lòng không khỏi tê rần, anh ta liền nhanh chóng đi lên trước, từng bước ôm Bạc Sủng Nhi đứng lên.
"Sủng Nhi? Sủng Nhi?"
Bạc Sủng Nhi giống như không có nghe được có người gọi mình, vẫn ngơ ngác như cũ.
Tần Thánh dâng lên một tầng lạnh lẽo, cô biết không?
Hết thảy hết thảy, vẻ mặt cô như thế, hẳn là đều biết đi!
Anh biết, cô có thể như vậy!
Cho nên, lúc trước, anh mới đem hết toàn lực, cũng không muốn để cho cô biết chân tướng sự tình!
Anh không đành lòng, nhìn cô diệt chính mình như thế, căm hận chính mình như thế.
Kỳ thật, cô làm sai chỗ nào?
Mỗi người tập đoàn Bạc Đế đều sai, ban đầu là bọn họ quá sủng cô, mới đem cô sủng đến trình độ như thế.
Tần Thánh thận trọng ôm Bạc Sủng Nhi đứng lên, thận trọng kiểm tra toàn thân cho Bạc Sủng Nhi, phát hiện cô cũng không có bị thương, lúc này mới thận trọng cúi đầu xuống, nhìn ánh mắt Bạc Sủng Nhi vô thần, đáy lòng quặn đau một mảnh, thấp giọng hô: "Sủng Nhi, không có việc gì, tại anh, Sủng Nhi?"
"Này cậu, cậu biết cô ta không? Cái cô gái này chính là vì cứu cô ấy, mới xảy ra tai nạn xe cộ!"
Chương 668: Cô cảm thấy cô xứng yêu anh ấy sao? (26)
Tần Thánh nghe được có người sau lưng nói chuyện, lúc này mới quay đầu, lại nhìn thấy Triệu Tố Nhã nằm trên đất, ánh mắt của anh hơi lạnh.
Xe cứu hộ đã đem Triệu Tố Nhã lên xe, nhanh chóng rời đi.
Tần Thánh mấp máy môi, trong mắt thoáng hiện xơ xác tiêu điều, lại ở giây tiếp theo, thu liễm, ôm lấy Bạc Sủng Nhi, lên xe.
Anh đem Bạc Sủng Nhi về nhà, Thất Thất nhìn thấy bộ dáng Sủng Nhi, lập tức bị dọa đến biến sắc, theo sau lưng Tần Thánh vào nhà, nhanh chóng kiểm tra toàn thân cho Sủng Nhi, phát hiện chỉ là có chút trầy da, Thất Thất thoa thuốc cho Sủng Nhi.
Lúc khử trùng, có chút đau, lúc này ánh mắt Bạc Sủng Nhi mới run rẩy, con ngươi khẽ động, nhìn sang Cẩm Úc, một giây sau, ánh mắt lại ảm đạm xuống.
Tần Thánh đứng ở cửa, phân phó người làm nói: "Đi gọi điện thoại, kêu Tịch Giản Cận tới!"
"Không muốn!" Bạc Sủng Nhi vẫn luôn không nói gì, lại đột nhiên lên tiếng, Tần Thánh thấy bộ dạng này của cô, chỉ có thể lắc đầu với người làm, quay đầu, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi buông thõng tầm mắt, mặt mũi tràn đầy thất lạc cùng ảo não, nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Không muốn gọi anh tới......"
Cô không biết, cô nên đối mặt với anh như thế nào.
Lúc trước, cô vẫn cho là bảy năm trước bọn họ chia tay có thể dễ dàng cho vào quá khứ, đến hiện tại, cô mới hiểu được, thì ra...... Tất cả chẳng qua chỉ là cô tự cho đúng.
Cô vẫn luôn oán giận Tiểu Tịch, ghét bỏ Tiểu Tịch đối với cô không tốt, kỳ thật, Tiểu Tịch đối với cô rất tốt rồi.
Hốc mắt của cô, dần dần nổi lên hồng sắc, ngón tay nắm thật chặt ga giường.
Thất Thất một mực bôi thuốc cho cô thấy được bộ dạng này của cô, cho là đau liền nhẹ giọng dỗ dành: "Sủng Nhi, rất đau sao? Ừ, lập tức tốt thôi!"
Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, toàn thân vẫn phát run như cũ.
Sắc mặt của cô càng ngày càng tái nhợt, mang theo khuynh hướng cảm xúc tan nát.
Cô không đau.
Cô không đau.
Cô đau chỗ nào, cũng không sánh nổi bảy năm trước, cô làm Tiểu Tịch đau.
Cô chỉ là rất sợ, sợ vô cùng...... Sợ Tiểu Tịch có một ngày, biết rõ ra chân tướng, sẽ không, triệt để không muốn cô?
Thất Thất bôi xong thuốc cho cho Sủng Nhi, phân phó người bưng canh nóng, đút cô uống, cô lại không uống, sững sờ nhìn chằm chằm Thất Thất, đột nhiên mở miệng, hỏi thăm một câu: "Con có phải, rất làm người ta ghét không?"