Không bỏ.
Ở đáy lòng cô, âm thầm nói với chính mình.
Nếu có thể từ bỏ, bảy năm trước đã từ bỏ, không cần cho tới bây giờ?
Bao nhiêu tình yêu, bắt đầu đẹp đẽ, giải quyết thảm bại?
Bao nhiêu người năm đó yêu tới tê tâm liệt phế, quay người chia tay quyết tuyệt quả quyết.
Mà bọn họ?
Bảy năm trước yêu nhau, bảy năm sau còn nhớ mãi không quên, là kiếp nạn lớn nhất trong sinh mệnh.
Đây là duyên phận, mới có thể để nhau lo lắng lẫn nhau như thế?
Cô không muốn từ bỏ.
Huống chi, trong sinh mệnh Bạc Sủng Nhi, không hề có chữ từ bỏ!
Cô muốn trưởng thành, trưởng thành tốt đẹp.
Đứng ở bên cạnh anh.
Cô nửa ngày, mới dời cánh môi từ trên môi anh đi, cổ họng cô xiết chặt, nhìn lấy người đàn ông trước đó không lâu cùng cô triền miên, cô hô tên anh, hô quanh đi quẩn lại, tràn đầy bất lực cùng thâm tình.
Nửa ngày, cô mới mang đôi mắt ướt át, đi ra ngoài cửa.
Cô không hối hận.
Từ không hối hận làm như thế.
Giống như là cô không hối hận cô yêu anh.
Kỳ thật, tình yêu là cái gì?
Tình yêu sẽ cho người cái gì?
Tình yêu thật rất quan trọng sao?
Người rời đi thật không thể sinh tồn sao?
Những vấn đề này, một mực vờn quanh trong đầu mỗi người, lại chưa bao giờ có đáp án.
Kỳ thật, tình yêucũng là một trận chiến, không có khói lửa chiến tranh, lại so với khói lửa chiến tranh càng tàn khốc vô tình hơn!
Tình yêu là liều chết triền miên, tình yêu cũng là một trận chiến.
Người phụ nữ đụng tới người đàn ông, không ngừng đánh lấy, lại xem ai thuần phục người nào, để người nào quỳ hát một bài chinh phục!
............
Mệt mỏi, thật vô cùng mệt mỏi, chưa từng rã rời qua như này.
Anh chậm rãi mở mắt, trong đầu trống rỗng, lập tức nhớ tới đêm qua kịch liệt chiến đấu, anh liền đột nhiên xoay người, lại phát hiện bên giường đã không có một ai......
Trong lúc đó nhảy xuống giường, mặc quàn áo, tức giận phun trào, cô thế mà không kêu một tiếng đã rời khỏi sao? Qua bệnh viện hiến tủy rồi hả?