Bạc Sủng Nhi tiếp nhận bút, nhanh chóng điền xong bốn chữ còn lại, nhìn vấn đề tiếp theo, cau mày, lại không biết rồi...... Vì cái gì trò chơi điền chữ, khó như vậy?
Cô có chút không muốn chơi rồi.
Tịch Giản Cận ở đó đọc báo, cô thấy vô cùng chuyên chú, cô giật giật môi, muốn nói chuyện, lại nghe được tiếng anh truyền tới.
Phun ra mấy chữ.
Đầu tiên là Bạc Sủng Nhingây ra một lúc, lập tức liền tỉnh táo lại, cầm bút lên, điền vào câu tiếp.
Mỗi một lần cô viết xong, đều ngẩng đầu lên, tiếng Tịch Giản Cận, vừa lúc truyền đến.
Cứ như vậy, anh nhìn báo, thỉnh thoảng nói câu nào, cô cầm bút, một mực viết.
Đến sau cùng, cuối cùng điền xong, Bạc Sủng Nhi có phần cảm giác thành công, cầm lấy điện thoại di động, chụp một tấm hình, sau đó đắc ý công bố chính mình rất lợi hại!
Tịch Giản Cận không nhịn được có chút buồn cười, cô thật đúng là da mặt dày, nhiều vấn đề như vậy, cô một cái cũng không có trả lời, toàn bộ đều là anh nói cho cô biết......
Căn bản là Bạc Sủng Nhi không để ý tới Tịch Giản Cận suy nghĩ cái gì, có phần kiêu ngạo gửi cho Tần Thánh, Tô Thần, Dịch Thiển, khoe khoang thành quả lao động của mình.
Đợi đến khi cô đắc ý xong, cô mới đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận hỏi: "Làm sao anh biết, vừa rồi em hỏi vấn đề gì? Chẳng lẽ, anh có Thuật đọc tâm sao?"
Tịch Giản Cận cười khẽ một tiếng, xem hết tờ báo, sau đó đặt ở trên bàn, nói với Bạc Sủng Nhi:"Vừa rồi thay em viết chữ, vô ý nhìn qua một lần."
Bạc Sủng Nhi càng kinh ngạc hơn.
Cô làm sao không biết, trí nhớ Tịch Giản Cận tốt như vậy?
Nhất thời vươn tay, kéo lấy tờ báo Tịch Giản Cận đọc, sau đó nói: "Trang thứ ba từ phía trên xuống, hàng thứ ba, chữ thứ tư từ trái là gì?"
Tịch Giản Cận trầm mặc, không có lên tiếng.
Bạc Sủng Nhi nghĩ, đừng nói là mình nghĩ sai chứ? Tịch Giản Cận có lẽ lúc trước vừa mới bắt gặp cái tờ báo này, nên thôi đi?
Cô vừa muốn để tờ báo xuống, Tịch Giản Cận lại đột nhiên nói với cô: "Là tôi sao?"
Bạc Sủng Nhi mở to hai mắt nhìn, lần này thật bị chấn động, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi!