Không cầu đời sau.
Chỉ cầu đời này kiếp này, lúc còn sống, dây dưa đến chết.
Bạc Sủng Nhi nghĩ tới đây, thấy nhiều người liều mạng như vậy, chỉ vì một đêm với cô, không nhịn được khơi gợi khóe môi.
Bạc Sủng Nhi nghĩ tới đây, liền cảm giác dạ dày cuộn trào khó chịu, kỳ thật cô không thể uống rượu, lúc trước cũng không uống rượu, nhưng rượu lại là một cái tốt, sau khi uống, đầu óc u mê, cước bộ phù phiếm, toàn thân đau đớn, giống như tự ngược làm dịu lấy đáy lòng khổ sở.
"Bạc tiểu thư...... Đây là trà giải rượu, có tiên sinh đưa cho cô uống." Một người phục vụ mang tách trà nóng tới, đưa cho cô, Bạc Sủng Nhi vươn tay, nhận lấy, trong lòng hồ nghi, trong quán bar "Dạ Sắc" này, ngoại trừ Tần Thánh, lại còn có ai quản cô?
Ngay khi cô đang nghĩ, lại đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai.
Toàn trường lập tức sôi trào.
Bạc Sủng Nhi bưng chén trà, đứng lên, nhìn sang.
Chỉ thấy những đội người, nhanh chóng ngã xuống.
Tần Thánh trên sàn đều đã dừng lại.
Là Tịch Giản Cận!
Động tác của anh lưu loát mà đơn giản, mỗi một chiêu mỗi một thức, đều có thể để người ta thấy rõ ràng, tuy nhiên lại rất nhanh, nhanh nhưng có thể thấy rõ, lại tránh không khỏi!
Chỉ có thể ngẩn người, trơ mắt nhìn mình ngã xuống.
Vốn là sàn nhảy sôi trào, trong nháy mắt, như kỳ tích lại yên tĩnh trở lại, đến DJ của quán bar "Dạ Sắc" cũng đình chỉ.
Tịch Giản Cận quật ngã ngã từng người, anh đứng ở nơi đó, những người muốn tranh tài bị anh nhìn, ánh mắt có chút phòng bị.
Tịch Giản Cận lại chậm rãi lắc lắc chân trái, nhìn cũng không có nhìn những người kia một chút, chỉ là nói thẳng: "Muốn so thi đấu, từng người từng người đến, quá phiền phức, cô gái kia, tôi cũng muốn mang đi, mấy người cùng lên đi, như vậy tốc độ nhanh......"
"Bạc công chúa, chính là người kia, chính là người kia...... Vừa rồi pha trà cho cô, để tôi đưa tới!" Người pha rượu ở bên không nhịn được hô một tiếng, sau đó nói: "Anh ấy thật lợi hại! Bộ dạng cũng rất anh tuấn! Nhìn qua ngược lại là có mấy phần quen mắt, giống như là ở gặp qua nơi nào, lại nhất không nhớ nổi......"