nói tiếp lời này, ngữ khí của cô nghe giống như là tự giễu: "Anh không kết hôn em luôn cảm thấy anh còn là em, nếu như anh kết hôn, em cảm thấy...... Em không có cái gì rồi...... Tất cả nỗ lực, đều uổng phí rồi."
"Kỳ thật em không phải sợ nỗ lực của mình uổng phí, em chẳng qua là cảm thấy rất sợ hãi, anh nói cho em biết anh có vị hôn thê, mỗi ngày em đều sợ, sợ hãi anh đột nhiên nói cho em biết, anh muốn kết hôn, quan hệ giữa chúng ta hời hợt như vậy, hời hợt tùy thời tùy khắc anh đều có thể rời em đi, mà em, chẳng phải là gì của anh, đến lý do muốn giữ anh lại đều không có."
"Em quấn lấy anh, chỉ vì để chính mình có cảm giác an toàn, thế nhưng...... Em phát hiện anh nói em làm như vậy rất mệt mỏi, sẽ cảm thấy em rất phiền, khi anh không có trong cuộc sống của em, em bỗng thấy hốt hoảng, khi đó, kỳ thật em đã có loại cảm giác, anh muốn rời khỏi em rồi......"
Trong giọng cô mang theo vài phần bàng hoàng, mang theo vài phần bất lực, còn có nhàn nhạt ưu thương.
Đổi lại là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ không nói ra như vậy!
Thế nhưng hiện tại, cô lại phát hiện, nếu như mình không cúi đầu, có lẽ anh liền sẽ thật xa cách chính mình mà đi.
Cô đã thử qua việc anh rời khỏi cô, khắc cốt ghi tâm, quá mức đau, cô tuyệt đối sẽ không nhìn thử lần hai.
Nếu như, lâu như vậy, anh vẫn luôn chờ em lấy lòng anh, như vậy, Tịch, em như anh mong muốn, dịu dàng cho anh xem.
Chỉ cần anh không rời khỏi em.
Em thật không nghĩ tới, em sẽ có một ngày, yêu anh yêu đến tình trạng như thế.
Yêu, bỏ tự tôn.
Tịch Giản Cận đưa lưng về phía cô, không có nhúc nhích.
Lời cô nói, từng chữ tình thâm.
Không có một câu mềm lời, thế nhưng anh lại nghe được bên trong cảm giác dịu dàng.
Cô là cúi đầu xuống với anh sao?
Buông xuống tất cả cao ngạo cùng tự tôn, cúi đầu chịu anh sao?
Bảy năm, trọn vẹn bảy năm, anh không phải là không có ảo tưởng qua, dáng vẻ cô cúi đầu với anh.
Thậm chí trước đó anh rất tức giận, cũng muốn xem cô cúi đầu với anh, lúc anh ở trên giường, để cho cô cầu xin anh cho cô, chỉ là vì để lộ cái màn kiêu căng kia.