Cô hơi nhíu lại lông mày, vươn tay, bắt lấy bả vai anh, cánh tay anh thuận thế nhốt chặt bờ eo của cô, ôm lấy cô, ở trong thân thể cô, nhanh chóng mạnh mẽ đâm tới.
Trong nháy mắt này, trong lòng Tịch Giản Cận, nguyền rủa chính mình diện mạo trang nghiêm.
Thế nhưng, không có cách nào.
Không như vậy, cô làm sao có thể từ bỏ?
Thế nhưng, không có cách nào, anh nhớ cô...... Nhiều ngày như vậy, nhớ vô biên vô tận, nếu như có thể, anh thật rất muốn đem cô dung nhập vào chính trong thân thể mình.
Anh cảm giác được thân thể cô hơi run rẩy, anh mới chậm lại khí lực, chậm rãi hôn lên bờ môi cô, một lần cuối cùng yêu em như vậy...... Sủng Nhi......
Anh nhắm mắt lại, chuyên chú hưởng thụ cảm giác mình ở trong thân thể cô, đáy lòng hung hăng bị đâm, ngón tay của anh, ở trên da thịt cô, chậm rãi dao động lấy, mỗi một tấc da thịt, anh đều mang theo vài phần lưu luyến.
Động tác của anh càng lúc càng nhanh, cô vòng cổ anh, cảm giác được môi lưỡi của anh hôn ngực của cô, mang theo tê dại nói không nên lời, để cho tình dục cô tăng vọt, thân thể cấp tốc co rút lại, một chút một chút hút lấy anh thật chặt.
Anh bị phía dưới cô cắn cho cực kỳ dễ chịu, suýt nữa liền cứ kết thúc chính mình như vậy.
Cô không nhịn được rên rỉ lên tiếng, quen thuộc như vậy, để anh hoài niệm như vậy, anh ôm eo cô chặt hơn, phía dưới lúc đó giống như càng lớn, một chút một chút, chui vào chỗ sâu nhất thân thể cô.
Anh đến sau cùng, thả cô ở trên mặt đất, để cho cô quay lưng với mình, hai tay ấn lấy tấm gương, anh từ phía sau của cô, vòng bờ eo cô tiến vào, tư thế như vậy, khiến cho anh nhập càng sâu, lại càng dễ dùng sức đâm đến.
Cô giống như là muốn bị đụng bay, đại não đều trống rỗng, không hiểu vì sao đột nhiên, anh lại bạo phát ra tới như vậy.
Cô về sau, toàn thân cũng bắt đầu co quắp, anh biết cô đã không được, động tác liền càng diện rộng.
Toàn thân cô cũng bắt đầu run rẩy lên, anh lại càng hưng phấn, tay vòng bờ eo của cô, đổi thành ngắm nắm lấy vòng eo của cô.