Càng ngày càng không bỏ được nuông chiều tiểu công chúa này.
Kỳ thật làm sao anh không kiêu ngạo?
Một nhà ba đời cán bộ, thế lực phía sau không người có thể đụng, anh là vương tử sao quanh trăng sáng
anh cũng có tính cách thiếu gia, thế nhưng mỗi lần, lại không bù được tính tình công chúa của cô, dù cho có lui, cũng không thể lui!
Kỳ thật, khi đó là anh cam tâm tình nguyện.
Trái tim kia, đã từng vì cô, bao nhiêu lần nhảy lên kịch liệt.
Là thật sự vô cùng yêu, mới khiến trái tim dâng lên, mặc cho cô chà đạp.
Là tùy ý cô chà đạp......
Vào ngày sinh nhật cô, một cái tát, đem anh từ hình tượng vương tử quét xuống mặt đất, hỏi cô vì sao, cô ngạo nghễ nói cô không cần anh nữa, xoay người rời đi, anh là người có tính khí thiếu gia, cũng quay người, dậm chân đi hướng ngược lại.
Mà một đôi người yêu toàn trường coi trọng nhất, rơi vào kết quả như vậy.
Anh ba ngày không có đi học.
Anh suy nghĩ thật lâu, kỳ thật anh là yêu, anh hút thuốc lá, say rượu, cảm giác đến chính mình khi đó, khả năng thật sự sẽ chết mất!
Cuối cùng anh chống đỡ phần tình yêu này, cảm giác chính mình thua đến rối tinh rối mù, lung nghiêng ngả đi qua tìm cô.
Thế nhưng ai ngờ lại thấy được cô cùng người khác ôm nhau.
Anh vươn tay, muốn dắt cô đi, cô lại hất tay anh ra, một câu lạnh lùng mà ngạo khí: “Anh là ai?”
Anh uống say, mới có thể ôm cô, mới cảm thấy đáy lòng đau không có thuốc chữa, mới có thể ở bên tai cô, buông xuống tính khí đại thiếu gia, thấp giọng mềm giọng xin: “Sủng Nhi, đừng không quan tâm tới anh, có được hay không?”
Đừng không quan tâm tới anh, có được hay không?
Mấy chữ này, là móc tim móc gan, đem lòng anh tràn đầy tình yêu, dâng lên cho cô.
Cô không lên tiếng, cũng không có xoay lại ôm anh, thậm chí cũng không nhìn anh một chút, chỉ là lạnh lùng nói một câu: “Anh không thấy được bạn trai tối đứng ở nơi đó chờ tôi hay sao?”
Thân thể anh cứng nhắc, lại liều mạng ôm cô vào lồng ngực của mình, dùng sức như vậy, dụng tâm như vậy, “Sủng Nhi, anh sai rồi, em ở lại bên cạnh anh, đừng không quan tâm tới anh......”