Bạc Tình giảng thật lâu, Tịch Giản Cận chăm chú nghe.
Những chuyện cũ kia, lưu truyền đến nay, chỉ là tốt đẹp, khắp nơi truyền tụng Bạc Tình sủng ái Thất Thất, lại chưa từng nghĩ tới, kỳ thật phía sau sủng ái, còn ẩn giấu đi nhiều tổn thương như vậy!
"Nguyên nhân tôi nói với cậu về chuyện xưa, chính là vì nói cho cậu, tôi cũng không phải là ngay từ đầu, sẽ thương bà ấy, tôi cũng là mất đi cùng đau đớn, mới học được trân ái...... Trong tình yêu đó, hao hết tất cả kinh nghiệm, dứt khoát đến sau cùng, chúng tôi có thể yêu nhau, nhưng là rất yêu...... Mặc dù rất đẹp, có thể đau đớn toi cũng không hi vọng con gái mình tiếp tục hưởng thụ lấy, nhưng ta lại muốn cho nó có được điều tốt."
Bạc Tình không phải người nói nhiều, có thể là vì vì con gái, ông lại vận dụng tâm kế cùng miệng lưỡi.
"Ta biết con bé còn thiếu sót, nhưng ta tin tưởng nó không có xấu...... Lúc nó ba tuổi, cậu rời nó đi, nó hôn mê bất tỉnh, trong miệng hô hào tên cậu, về sau nó tỉnh lại, nói muốn làm một cô gái tốt, theo ta phỏng đoán, cùng có liên quan tới cậu, chỉ là nó tuổi nhỏ, không phân rõ tốt hay xấu, vẫn cho là chính mình thành tốt nhất, cũng cô bé tốt."
"Kỳ thật...... Nó có thể biến thành cái bộ bây giờ, cũng không phải là một mình nó sai, chúng ta đều có lỗi."
Trong nháy mắt vẻ mặt Tịch Giản Cận ngốc trệ, năm đó vì một câu vô tâm của anh, sáng tạo ra cô bây giờ sao?
Bạc Tình rất hài lòng nhìn vẻ mặt Tịch Giản Cận thay đổi, ông lại mím môi, nghĩ, còn có rung động chờ lấy anh!
Bạc Tình gõ bàn một cái nói, chờ đến khi Tịch Giản Cận từ trong kinh ngạc hoàn hồn, lúc này mới tiếp tục mở miệng, âm điệu vẫn hoa lệ kinh diễm như cũ: "Tuy nhiên, ta không biết nó tại sao phải bán Hàn Như Y đi, nhưng mà, ta biết, nó là một cô bé tốt!"