Thời điểm anh nói kết hôn, không có nhìn cô.
Mà nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe.
Khóe mắt, có một tia sáng, phát sáng chói mắt, đâm vào tim người ta, cũng theo đó hơi đau lên.
"Anh không cần vì em suy nghĩ... " Hàn Như Y do dự một chút, mới lên tiếng.
"Như Y... " Tịch Giản Cận khẽ cười một chút, cắt đứt lời Hàn Như Y, trong tươi cười mang theo vài phần lạnh nhạt, "Trên người chúng ta đều có số mệnh của riêng mình, anh chỉ là vì để cho mình an lòng."
**
Tịch Giản Cận một đường lái xe, từ sân bay trở về khu vực thành thị.
Điện thoại vang lên hai lần, nghiêng đầu, đều là cô gọi tới, anh không nghe, chẳng qua là đợi đến khi điện thoại di động rốt cuộc dừng tiếng chuông, anh mới vươn tay, muốn tắt điện thoại, suy nghĩ một chút, lại soạn một cái tin nhắn.
Anh dừng lại ước chừng ba giây đồng hồ, mới nhanh chóng nhập tên người nhận, gữi đi.
Đêm khuya yên lặng, anh không biết đi nơi nào, liền lái xe, ở trên đường phố đi dạo, đi dạoa đi dạo, lại dạo đến cửa quán bar "Dạ Sắc ".
**
Thời điểm Bạc Sủng Nhi gọi cú điện thoại thứ ba, điện thoại nhắc nhở đã tắt máy.
Vốn không có uống rượu say, lòng, từng điểm từng điểm nghiêm túc, cô cảm thấy cô thật sự một chút cũng đoán không ra Tịch Giản Cận rồi... Nếu là nói Tịch Giản Cận đối với cô vô tâm, nhưng là có lúc cô có một loại ảo giác, anh là ghen ghét cô, nói cách khác, không yêu, vì sao hận?
Nhưng là... Nếu là nói Tịch Giản Cận đối với cô có lòng, nhưng là giống như lúc này, anh lạnh như băng dứt khoát tắt điện thoại, chính cô cũng không biết là có ý gì?
Càng nghĩ, đáy lòng càng phiền não không chịu nổi, liền chọn rượu, rót một ly tiếp một ly, tửu lượng của cô vốn không tốt, uống hai ly, cũng đã say rồi, lung la lung lay đứng lên, hướng ngoài cửa l"Dạ Sắc " ảo đảo đi ra ngoài, có người gọi "Bạc công chúa, có cần đưa ngài về nhà hay không? " lại bị cô trợn mắt nhìn trở về, hung hăng một câu: "Cút ngay cho tôi! " những người đó bị làm cho sợ đến chạy trốn, cách xa xa, cầm điện thoại lên, liền gọi cho Tần Thánh