Nghĩ tới đây, Tịch Giản Cận liền ngăn Bạc Sủng Nhi tới gần, ngồi dậy, xuống giường, đưa lưng về phía Bạc Sủng Nhi nói ra: "Đừng làm loạn nữa......"
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi hơi lạnh, vươn tay, ôm lấy Tịch Giản Cận, sau đó không buông.
Toàn thân Tịch Giản Cận khô nóng, bị tay nhỏ của cô ôm như thế, muốn giãy dụa cũng giãy dụa không xong, một cái tay khác không thể động đậy.
Giọng của anh, có chút khàn khàn.
"Buông ra!"
Làm sao Bạc Sủng Nhi chịu buông anh ra, chẳng qua là cảm thấy anh không hiểu vô cùng, vừa rồi rõ ràng cô bày ra mềm, thái độ anh đã khá nhiều, làm sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng này?
Anh đến cùng muốn cô như thế nào, anh mới bằng lòng đối tốt với cô?
Trong lòng Bạc Sủng Nhi có một chút bực bội, trong nháy mắt chuyển người từ giường nhảy xuống, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu, đáng yêu cười nhạt: "Em mới không muốn buông, anh vừa mới lưu manh em, hiện tại em muốn lưu manh lại thì mới có lợi!"
Bạc Sủng Nhi mặt dày mày dạn, lại đến rồi!
Tinh thần phấn chấn như thế.
Tịch Giản Cận nhìn mà đáy lòng quen thuộc, không khỏi ấm áp, lại mang theo vài phần bất lực.
Anh chỉ có thể hơi lùi thân thể ra sau, âm điệu lạnh lùng nói: "Bạc Cẩm, anh không muốn loạn với em!"
Bạc Sủng Nhi đột nhiên buông Tịch Giản Cận ra, trong nháy mắt nụ cười trên mặt cũng ngưng kết.
Cô lui ra sau hai bước, nhìn xuống Tịch Giản Cận, lại cảm thấy vóc dáng không đủ cao, cô liền liều mạng kiễng mũi chân, vẫn là với không tới, sau đó lên lập tức đứng lên bàn thủy tinh sau lưng, từ vào nhìn Tịch Giản Cận, nói từng câu từng chữ: "Anh có ý gì?"
"Ý rất đơn giản, Bạc Cẩm, em sẽ có một ngày, tìm được tương lai của mình!"
Tịch Giản Cận nắm chặt tay, có chút chật vật mở miệng.
Anh chỉ là không muốn ủy khuất cô, không muốn hại cô.
Thế nhưng khi anh còn chưa hoàn toàn nói xong, Bạc Sủng Nhi liền đột nhiên từ bàn nhảy bổ vào anh, đem anh lập tức ngã ra sau giường.