"Thật sao?" Trong mắt Tiểu Hải Dương bốc lên ánh sáng, bản nghiêm túc hỏi.
"Ừm." Tịch Giản Cận gật đầu, trả lời khẳng định cho Tiểu Hải Dương.
Tiểu Hải Dương dần dần buông tâm xuống, con ngươi lại xinh xắn đảo lòng vòng, sau đó hỏi: "Vậy anh rể thì sao?"
"Hả?" Tịch Giản Cận không hiểu Tiểu Hải Dương, hỏi lại.
"Anh rể sẽ tức giận chị gái sao?" Tiểu Hải Dương rất nghiêm túc hỏi: "Anh sẽ không bời vì chuyện ngày hôm qua, mà tức giận chứ?"
Trong nháy mắt vẻ mặt Tịch Giản Cận ngây người.
Tiểu Hải Dương nắm lấy tay Tịch Giản Cận, tiếp tục nhìn Tịch Giản Cận hỏi: "Anh rể, có phải là anh cũng rất yêu chị gái hay không, giống như chị gái yêu em vậy? Cho nên anh cũng sẽ không bời vì một ít lời của chị ấy mà tức giận, đúng hay không?"
"Khẳng định chị gái cũng giống như em, vừa rồi tức giận, cho nên vô ý nói ra những lời kia, khẳng định trong lòng không phải nghĩ vậy, cho nên, khẳng định anh rể sẽ không trách tội chị gái, đúng hay không!"
Tiểu Hải Dương nói xong, tự mình gật đầu, nhìn Tịch Giản Cận, trong mắt trông mong, đều là chờ mong.
Trong lòng Tịch Giản Cận lăn lộn một mảnh.
Anh muốn nói, tình huống của anh cùng tình huống của em không giống nhau, tuy nhiên lại không đành lòng mở miệng, trong mắt Tiểu Hải Dương quá mức thuần chân cùng tin cậy, anh không đành lòng phá hủy một phần tốt đẹp.
Cuối cùng vẫn cứng ngắc gật đầu.
Tiểu Hải Dương giơ tay lên, a a một câu, sau đó nắm lấy tay Tịch Giản Cận tiếp tục nói: "Em biết anh sẽ không trách tội chị gái!"
"Bời vì em biết, anh rể yêu chị gái nhất!"
"So với em yêu chị gái còn yêu rất nhiều......"
Miệng nhỏ Tiểu Hải Dương kích động không nghỉ nói ra: "Anh rể không biết, buổi tối hôm qua một đêm chị gái không có ngủ, một mực ở trong phòng khách đi tới đi lui, còn không có cho em ăn cơm tối, em không có nhìn thấy chị gái như vậy qua, chị gái khẳng định sẽ giống như em hối hận?"
Tịch Giản Cận nhíu mày, buổi tối hôm qua cô một đêm chưa ngủ?
Đáy lòng tràn đầy đau lòng.
Cô thật sự vô tâm sao?