Cô chậm rãi giơ đầu lên, đụng lên môi của anh, anh liền nhanh chóng mở to miệng, thoáng cái cắn môi của cô, mảnh cắn chậm gặm.
Mới vừa rồi cởi sạch kiều diễm, trong nháy mắt càng thêm nhanh chóng thiêu đốt.
Tịch Giản Cận tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, cổ tay Bạc Sủng Nhi cũng đã mỏi, chẳng qua là cảm giác được thân thể của anh càng lúc càng lớn, nhưng không có nửa điểm muốn kết thúc, cô nhiều lần muốn ngưng, lại bị anh nắm tay, ngăn trở, thậm chí anh mang theo cô tốc độ càng thêm nhanh.
Nơi đó rất nóng, lòng bàn tay của cô cũng bị nóng rát, cô cắn cánh môi, gắt gao nhịn xuống.
Đến cuối cùng, cô cảm giác cổ tay mình cũng muốn đứt, anh mới ngưng lại, có dịch thể trắng trắng cực nóng phun trên lòng bàn tay của cô.
Cổ tay cô mệt mỏi, nhất thời cũng không có động, như cũ nắm nửa người dưới của anh, phát hiện vật kia mềm nhũn không ít.
Cô đợi một chút, mới chậm rãi rút tay ra, trong lòng bàn tay đều thứ anh phun ra.
Cô ghét bỏ cau lông mày, anh khẽ mỉm cười, vươn ra cái tay hoàn hảo kia, kéo khăn giấy, tỉ mỉ lau cho cô.
Anh lau chân thành, chẳng qua là cái trán nhíu lại.
Bạc Sủng Nhi nhìn có chút đau lòng, có chút tức giận.
Đợi đến khi anh lau xong, vẫn không quên tinh tế xoa cổ tay cho cô, làm cho cô thoải mái hơn rất nhiều.
Bạc Sủng Nhi nhắm mắt lại, hưởng thụ.
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm dung nhan cô, giãy dụa một mảnh.
Hi vọng nhiều liền như thế, thời gian dừng lại, vĩnh viễn không tiến vào, vĩnh viễn không lui về phía sau.
Hi vọng nhiều liền như thế, anh và cô, đơn giản, sợ rằng chẳng qua chỉ là lên giường!
Nhưng là hiện thực chung quy là tàn khốc, giác mộng đẹp đẽ, vẫn phải tỉnh lại.
Anh không nhịn được thở dài một hơi!
Tiếng thở dài, nhẹ đến khó có thể nghe thấy.