Bởi vì cô đã tính tốt rồi, tối nay muốn để Tịch Giản Cận đưa chính mình về nhà, cho nên để cho tài xế đưa mình tới Tịch gia, hiện tại không có xe, cô âm thầm mà nghĩ làm sao để có thể xin Tịch Giản Cận đi nhờ xe.
May là Tô San mắt sắc, cũng đã đoạt trước một bước mà hỏi: “Sủng Nhi, cháu không có lái xe tới?”
“Dạ, tài xế đưa cháu đến.”
“Vừa vặn Giản Cận đi ra ngoài, để cho nó tiễn cháu một đoạn đi. “ Tô San nghe thế liền nói vậy, sau đó lập tức quay đầu, hướng về phía Tịch Giản Cận cũng định lái xe rời đi nói: “Giản Cận, Sủng Nhi không lái xe, con đưa cô ấy về một đoạn!”
Tịch Giản Cận không có lên tiếng, xuyên qua cửa sổ xe nhìn chằm chằm vào Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi ngoảnh mặt làm ngơ đối với Tô San nhợt nhạt cười một tiếng, nói gặp lại, liền thoải mái mở ra cửa xe Tịch Giản Cận, ngồi thẳng lên ghế lái phụ.
Tịch Giản Cận bất đắc dĩ nhìn cô, không thể làm gì khác hơn là khởi động xe, hướng trang viên Bạc Gia mà đi.
“Cảm ơn anh đưa em về nhà. “ Bạc Sủng Nhi tách khỏi Tịch Thư Ca cùng Tô San, lập tức biến thành bộ dạng ngạo mạn, nghiêng đầu, cẩn thận dò xét tuấn nhan gần trong gang tấc, diễm diễm mà cười cười.
Tịch Giản Cận hết sức chuyên chú lái xe, không để ý đến cô.
Bạc Sủng Nhi thấy Tịch Giản Cận thái độ lạnh lùng, con ngươi khẽ ảm đạm, không có nói chuyện, xe nhanh chóng chạy đi, rất nhanh liền dừng ở cửa trang viên Bạc Gia, Bạc Sủng Nhi nhưng không có gấp gáp xuống xe, Tịch Giản Cận nghiêng đầu, lấy mắt hỏi thăm.
Bạc Sủng Nhi tất nhiên biết đáy mắt anh hiện ra vẻ trục xuất, âm thầm mà cắn răng, đáy lòng thầm nghĩ đợi có một ngày, bọn họ quay lại, cô nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp hành hạ chết anh...
“Cảm ơn anh tiễn em về nhà, có thời gian, em anh ngươi ăn nhé? Dể cảm ơn anh?”
“Không cần, chuyện Triệu Tố Nhã, cám ơn cô. “ giọng nói Tịch Giản Cận rất là bình thường, nghiêng đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô nói: “Bạc Cẩm, tôi muốn đi đón người, biết là ai không?”
Nghe anh gọi là “Bạc Cẩm”, tim cô đập thình thịch, lại nghe đến anh tiếp tục nói: “Là vị hôn thê của tôi.”