Nhưng là bây giờ, cô không muốn xông lên nữa.
Bạc Sủng Nhi nghe thanh âm ngoài cửa, tâm tình càng ngày càng tệ, đến cuối cùng, cô liền một mình ngồi ở bên giường, phát ngốc, cửa lại bị người đẩy ra, đi vào là cô bé bảy tuổi kia, cười mị mị nhìn Bạc Sủng Nhi, con mắt lóe sáng lòe lòe nói: "Chị gái, chị đi ra ngoài cùng mọi người chơi đùa đi!"
Bạc Sủng Nhi từ nhỏ đến lớn, ngại thân phận cao quý, xuất thân đặc thù, rất ít cùng bạn nhỏ chơi đùa, cũng không biết chung đụng như thế nào cùng người khác, cho nên khi cô bé nói muốn cô đi ra ngoài cùng cô chơi, theo bản năng cô liền lắc đầu!
Cô bé thấy Bạc Sủng Nhi lắc đầu, ánh mắt khẽ có chút tiếc nuối, tuy nhiên vẫn đứng ở nơi đó không đi, như cũ nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi.
Cô bé cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, làm cho Bạc Sủng Nhi có chút ngại ngùng, không nhịn được cúi đầu, sau đó cứng ngắc nói với cô bé: "Tại sao em không đi ra ngoài chơi đi?"
"Chị gái không đi, em cũng không đi! " cô bé mỉm cười ngọt ngào, sau đó lại nói: "Chị gái, em gọi Tiểu Hoa, em theo chị ở lại đây đi!"
Cái cô bé tên là Tiểu Hoa này rất hiểu chuyện, sau khi nói xong, liền đưa đến một cái ghế đẩu, ngồi ở bên chân Bạc Sủng Nhi, quy củ ngồi, hai tay chống cằm, nhìn Bạc Sủng Nhi, sau đó nói: "Chị gái, chị thật là đẹp mắt!"
Bạc Sủng Nhi từ nhỏ đến lớn, đều được người tán dương đẹp mắt, nhưng là không biết vì sao bị cái cô bé bảy tuổi này khen như vậy, cô có chút không được tự nhiên, sắc mặt cũng theo đó khẽ đỏ hồng, mới nói: "Tiểu Hoa, em học lớp mấy rồi?"
Tiểu Hoa lắc đầu, không có lên tiếng, nhưng đáy mắt mang theo vẻ hâm mộ mà hỏi: "Chị gái, chị thì sao? Chị học lớp mấy rồi?"
"Chị tốt nghiệp lâu rồi!"
"Chị gái thật hạnh phúc. " Tiểu Hoa rũ mắt, sau đó mới càng thêm cẩn thận nói: "Em không đi học, ba em qua đời, mẹ ngã bệnh, không có tiền!"