Bạc Sủng Nhi nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, cực kỳ khẳng định gật đầu, bộ dạng nghiêm chỉnh, cô cùng nhu thuận, nhắm trúng lòng Tịch Giản Cận run rẩy, ngón tay đều run rẩy ngắm theo, chỉ là vô thanh vô tức ôm cô, một câu cũng nói không nên lời.
Bạc Sủng Nhi sợ hãi chính là Tịch Giản Cận nói ra những lời này, ở trước mặt cô không ngẩng đầu lên, tự ti đứng lên.
"Tịch, chẳng qua không có sao, cùng lắm thì chúng ta không cần con nữa...... Mà anh nhìn Tô Mạc cùng Cẩm Thu mà xem, bọn họ cũng không có con đấy thôi? Hiện tại bọn họ trôi qua rất tốt, đi du ngoạn toàn thế giới, tự do tự tại, không có bất kỳ người nào quấy rầy cuộc sống của mình...... Mà anh xem chúng ta còn trẻ như vậy, chúng ta không nóng nảy, để qua mười năm hai mươi năm, có lẽ thân thể anh đột nhiên tốt lên, hoặc là y học khi đó đã rất phát đạt, có lẽ có thể cứu rồi......"
Tịch Giản Cận không biết hình dung cảm giác lòng mình thế nào.
Đó là một loại cảm động.
Anh vẫn cho là người phụ nữ mình yêu, sẽ không thông cảm cho anh.
Thậm chí, anh vẫn cảm thấy cô gái nhỏ mình yêu, cho tới bây giờ đều là ngạo kiều!
Thế nhưng, giờ này khắc này, anh nghe nhịp tim đập chính mình, rõ ràng vang vọng một loại cảm giác chua xó.
Cái loại cảm giác này, tên là cảm động.
Anh nhìn ra được, giờ này khắc này, cô gái nhỏ anh yêu, kích động, thất kinh, đang an ủi anh.
Cô lớn lên rồi.
Cùng bảy năm trước, có biến hóa rõ ràng rồi.
Cô thế mà lại đứng ở trong thế giới anh, thay anh suy nghĩ.
Lúc anh biết mình không thể sinh, rất thản nhiên, rất yên tĩnh, thẳng tắp nhìn quân y nói với mình, ưỡn lưng thẳng tắp, giống như cùng với chiến hữu giống mình, căn bản chưa từng tồn tại.
Về sau tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít xảy ra vấn đề, rất nhiều đàn ông khóc giống như là đứa trẻ, anh cũng an tĩnh.