Triệu Tố Nhã hận đến nghiến răng, nhưng vẫn cười lắc đầu, cắn hàm răng, hung hăng mà nói một câu: "Dịch thiếu gia, đa tạ ngài thận trọng như vậy, tôi nghĩ, người đã đủ rồi!"
Dịch Thiển gật đầu, chứa đựng nụ cười nhìn Triệu Tố Nhã, sau đó hướng về phía luật sư nói: "Tốt lắm, hết thảy mọi chuyện là như thế, bây giờ anh đi làm đi, còn có đem mấy hộ vệ trong công ty điều tới đây cho Triệu Tố Nhã tiểu thư dùng......"
Tần Thánh vẻ mặt hơi ngẩn ra, hộ vệ trong công ty?
Đây chính là nhân tài không thể thấy nhiều a!
Nói vậy, cuộc sống tương lai của Triệu Tố Nhã tiểu thư, khẳng định không dễ chịu lắm!
Luật sư theo lời Dịch Thiển nói, khẽ cúi người chào, rời đi.
Dịch Thiển lúc này mới chậm rãi giật giật bả vai, nói: "Thời gian không còn sớm, mọi người chúng ta rời đi thôi nhỉ? Triệu Tố Nhã tiểu thư còn phải nghỉ ngơi đấy! Nhưng đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, tôi không đủ sức...... Nga đúng rồi, nhớ để cho hộ vệ tới đây, xem chừng cô ấy một chút, cũng đừng tự sát, tôi cũng không đủ sức gánh trách nhiệm này......"
Dịch Thiển nói rất nghiêm trang.
Tần Thánh nghe đến bất diệt nhạc hồ.
Sắc mặt Triệu Tố Nhã dị thường khó coi.
Ai cũng biết, cuộc sống còn lại của cô ta, đích thị là sống không bằng chết.
Giống như là con chim nhốt trong lồng, đánh mất tất cả tự do.
Đợi đến tiếng gió thoáng qua một cái, lâu rồi, coi như là cô bị bí mật xử trí, cũng sẽ không có người chú ý tới!
ánh mắt Triệu Tố Nhã, không nhịn được thoáng hiện vẻ ảo não!
Dịch Thiển nhìn một cô ta ảo não, đáy lòng âm thầm cười lạnh.
Lại chết cũng không hối cải?
Tần Thánh không phải là nhắc nhở cô ta rồi sao? Sớm một chút nên rút lui, hết lần này tới lần khác lại cắn hàm răng, xông đến cuối cùng, rồi, thảm nhất vẫn là cô ta!
Muốn ở lại X thị, tốt, cho cô ở, chỉ tiếc, có lẽ một đời một thế này, chỉ cần cô muốn sống, như vậy, đều là tịch mịch cô đơn!