Giờ này khắc này, anh so với bảy năm trước, đều mang tình cảm xoắn xuýt!
Yêu, hận, đau nhức, đan xen.
Ở trong lòng của anh, không có lan tràn tận cùng, giống như là muốn đem anh cắn nuốt sạch!
Anh vẫn cho là, cái người phụ nữ này cho tới bây giờ không biết bày ra vật gì.
Thế nhưng khi cô mềm xuống, anh lại phát hiện, lòng chính mình, càng không thể khống chế nhanh chóng hơn!
Có phải hay không...... Càng yêu sâu, càng nhất định thất bại thảm hại?
Tình yêu, không phải chiến tranh.
Trong lòng của anh đều rõ ràng hơn so với ai khác.
Tình yêu, không phải ngươi chết ta sống.
Thế nhưng, anh lại cảm thấy, giờ này khắc này, cô và anh, giống như một trận giằng co, da gân đứt gãy, mỗi một lần, đều căng đến anh đau đớn khó nhịn.
Bây giờ, da gân thiên ti vạn lũ, chỉ còn lại một dây cuối cùng, anh muốn buông tay trước, mà cô chết sống không cho, lại cứ giằng co như vậy.
Bời vì, anh không muốn bị thương nữa.
Không muốn quân lính tan rã.
"Tịch...... Em thủy chung một người......"
Giọng của cô, vừa ra khỏi miệng, còn chưa nói xong, anh lạit nhiên đứng dậy, cô nhắm mắt lại, không biết là nói lời say, hay là nói mơ, mỗi một câu, đều làm cho anh có thể tùy thời sụp đổ.
Anh nhìn cô chằm chằm.
Nhìn chằm chằm vào cô.
Cô hồn nhiên không biết, nói ra từng câu từng chữ.
"Đáy lòng, thân thể, cho tới bây giờ đều là......"
"Tịch......"
Cô, còn không có nói ra, anh đã cúi đầu xuống, ngăn chặn bờ môi cô.
Động tác của anh, có chút khẩn trương, mang theo vài phần kịch liệt, hơi thở của cô, trong nháy mắt, toàn bộ đều là mùi vị của anh.
Quen thuộc, mà để cho cô đau đớn!
Bờ môi anh, dán lên bờ môi cô.
Anh chỉ hơi thở hổn hển, ngay cả chính anh, cũng không biết mình lúc này hành động, đến cùng đại biểu cái gì.
Bời vì, tâm, giờ này khắc này khống chế lý trí.
Cô nỉ non một tiếng, tay của anh đột nhiên cầm bờ vai cô, hung hăng cạy mở môi cô......