Đèn đường nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ đánh vào, nửa gương mặt Bạc Sủng Nhi giấu ở trong bóng tối, nhìn hốc mắt cô trào nước, đáy lòng của anh bỗng dưng nhũn ra, vươn tay, không nhịn được hướng về khóe mắt cô, lau lấy, dính nhiễm một mảnh nước đọng.
Bạc Sủng Nhi bị anh chạm vào như vậy, nhất thời mông lung mờ mịt dần trôi lấy lại một chút thần chí, cô chớp mắt, hơi né tránh ra sau.
Tay Tịch Giản Cận ép buộc để xuống, hơi hơi mấp máy môi.
Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, chậm rãi cười, cực kỳ ưu nhã vươn tay, đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe.
Kỳ thật không phải không tha thứ Tịch Giản Cận, chỉ là nhìn thấy anh, liền nghĩ tới đứa ocn mất đi.
Chung quy là rất vô cùng tự trách, rất áy náy.
Tịch Giản Cận ngồi ở một bên, một mực nhìn cô, đại khái đoán được cô muốn rời đi, cho nên đoạt trước một bước vươn tay, ấn ngón tay của cô, ngăn trở cô mở cửa.
Trên người anh có một mùi thơm quen thuộc nhàn nhạt truyền vào hơi thở của cô, chọc cho hốc mắt cô bỗng mỏi nhừ, suýt nữa rơi nước mắt xuống, cô hít sâu một hơi, để chính mình thanh tỉnh, khẽ dùng lực, muốn nắm tay lái.
Tiếng Tịch Giản Cận nhàn nhạt truyền đến: "Anh đưa em trở về."
Bạc Sủng Nhi không để ý tới, vẫn tự mình dùng sức như cũ, tay của anh chậm rãi cầm tay của cô, khiến cho cô căn bản là không có cách sử dụng khí lực.
"Đừng làm rộn, bên ngoài đường trượt, em đi như thế nào?" Giọng Tịch Giản Cận mang theo vài phần trách cứ mấy phần quan tâm.
Bạc Sủng Nhi dứt khoát liền rút tay về, lạnh lùng quay đầu, nhìn Tịch Giản Cận, từng câu từng chữ nói: "Không cần anh quản!"
Ánh mắt Tịch Giản Cận chớp lên, chỉ là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi.