Ai ngờ mới vừa quay người lại, liền thấy Tịch Giản Cận đứng ở cửa, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô, sắc mặt hơi trầm.
Bạc Sủng Nhi mới vừa rồi chỉ lo tức giận, vốn không biết rốt cuộc Tịch Giản Cận trở về lúc nào, cô cắn cắn môi, cuối cùng cũng là một câu cũng không nói.
Đám con gaí phía sau lúc này mới hậu tri hậu giác hồi trí, từng bước từng bước đầu tiên là quay đầu nhìn Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận một chút, sau đó lại nhìn Vương Kim Quý một chút.
Vương Kim Quý sắc mặt đã sớm một hồi xanh một hồi trắng, cực kỳ khó coi, nhìn Bạc Sủng Nhi giật giật môi, có thiên ngôn vạn ngữ muốn đáp trả, tuy nhiên nhất thời tìm không được câu nói, chỉ có thể đứng ở nơi đó, âm thầm mà cắn cắn môi.
Thật lâu, Vương Kim Quý mới tàn bạo trừng mắt liếc Bạc Sủng Nhi, rồi nhìn một chút những thứ trong tay mình bị Bạc Sủng Nhi nói là giả, nháy mắt, nước mắt thoáng cái rơi xuống.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta còn không có mất mặt như vậy!
Những người khác vừa thấy Vương Kim Quý bình thưởng ở trước mặt bọn họ kiêu ngạo như khổng tước đột nhiên khóc lên, những người khác đều lập tức bối rối.
Bọn họ dù sao cũng là người trong một thôn, coi như là Vương Kim Quý quen kiêu ngạo, nhưng là bình thường đối với đám con gái bọn họ cũng là không tệ, có đồ ăn ngon chơi vui cũng sẽ chia cho bọn họ.
Mà Bạc Sủng Nhi là người từ bên ngoài, lại đem Vương Kim Quý làm cho khóc, cho nên mọi người đều nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, ánh mắt mang theo vài phần oán giận.
Lúc Tịch Giản Cận tiến vào, chỉ nghe được Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó bùm bùm chỉ trích đồ của Vương Kim Quý là giả.
Bạc Sủng Nhi là như người thế nào, anh rõ ràng nhất, thông minh giật mình, nhanh mồm nhanh miệng, cho dù không biết, nhưng không giống những Tiểu công chúa bị làm hư khác!
Hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn làm cho cô vốn không biết khiêm nhường nhẫn nhịn vì vật gì, chịu không nổi nửa điểm ủy khuất!
Mà những người đó thấy Tịch Giản Cận đi vào, lập tức rối rít mở miệng nói: " anh Tịch, người phụ nữ của anh, cô ấy...... Hung chúng em!"