Mục lục
THIẾU PHU NHÂN VÔ LẠI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể Tịch Giản Cận hơi run lên một cái, anh chỉ là nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, giống như có lời muốn nói, cuối cùng, vẫn là ngậm miệng, chưa hề nói ra.

Đáy lòng của anh, lại lo lắng một đống.

Bản thân không nghĩ tới nên làm như thế nào là tốt!

Bạc Sủng Nhi trước khoác áo choàng tắm cho mình, lập tức liền khoác cho anh, sau đó đẩy Tịch Giản Cận lên giường.

Giường này rất rất lớn, Tịch Giản Cận nằm xong, Bạc Sủng Nhi mới ngoan ngoãn dán nữa bên không có bị thương của anh.

Cô cảm giác được nhiệt độ người anh vô cùng khô nóng, thiêu đốt thân thể cô cũng khô nóng theo, cô không nhịn được di động thân thể, khiến cho người đàn ông bên cạnh cố kìm nén khẽ nhíu mày, ai ngờ Bạc Sủng Nhi lại tiếp tục động, Tịch Giản Cận không nhịn được trách cứ: "Không được nhúc nhích!"

Bạc Sủng Nhi vạn phần ủy khuất nhếch miệng, dán cánh tay anh bất động rồi.

Cô mặc áo choàng tắm, bời vì vừa rồi vặn vẹo, đã nới lỏng, lộ ra mảng lớn da thịt, vừa lúc dán ở trên cánh tay anh, mềm mại làm tim của anh run lên một cái, lý trí sớm đã bay xa.

Giọng như là dán đã lâu, thân thể hai người đều khô nóng, Tịch Giản Cận không nhịn được giật giật cánh tay, vừa lúc cọ đến ngực cô, khiến cô khẽ kêu, thân thể run lên, liền tránh ra đằng sau.

Tịch Giản Cận cũng lúng túng nghiêng đầu, vừa mới bắt gặp khuôn mặt của cô đỏ rực.

Bạc Sủng Nhi bối rối bị Tịch Giản Cận phát hiện, con ngươi không nhịn được nhìn bốn phía, sau đó mới trừng mắt Tịch Giản Cận mắng: "Anh lưu manh!"

Tịch Giản Cận bị Bạc Sủng Nhi nói như vậy, sắc mặt có chút đỏ sậm, anh nghiêng đầu, ho khan một cái, trong lòng nghĩ, đều làm không biết bao nhiêu lần, hiện tại cọ xát một chút liền nói anh lưu manh, giống như mình rất rụt rè, lúc trước cũng không có gặp qua cô rụt rè!

Nhất thời, Tịch Giản Cận vừa muốn mở miệng nói, lúc trước cũng không biết là người nào lưu manh trước!

Bạc Sủng Nhi lại đột nhiên cười dịu dàng ghé vào miệng của anh, lè lưỡi, liếm bờ môi anh, quyến rũ nói: "Em muốn lưu manh trở về!"

Tịch Giản Cận không nhịn được sắc mặt đen lại, vô ý thức vươn tay muốn đẩy cô ra, bản thân anh liền cực kỳ mê luyến thân thể cô, nếu cứ đùa như vậy, nhất định là xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK