Mục lục
THIẾU PHU NHÂN VÔ LẠI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạc Sủng Nhi vốn là ngạc nhiên bời vì Tịch Giản Cận mang theo mấy phần khẩu khí không biết làm sao, còn có mấy phần khinh miệt làm cho có chút không cao hứng, cô giống như là đứa bé chép miệng, trong lòng nghĩ đến quản nó là rau hẹ hay là cỏ dại, dù sao đều là màu xanh!

Ai ngờ một bác nông dân ở bên mới mở miệng, Bạc Sủng Nhi nhất thời bật cười một chút, muốn quay đầu, đắc ý dương oai với Tịch Giản Cận một chút.

Cô không biết, không phải anh cũng không biết sao?!

Vừa rồi làm gì bày ra một bộ cái gì cũng biết!

Thế nhưng vừa nghĩ tới một câu của Tịch Giản Cận "Để cho anh suy nghĩ một chút", nhất thời Bạc Sủng Nhi lại ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm lên động ruộng lúa mạch mênh mông xanh mơn mởn, kìm nén để mình đừng đi tìm Tịch Giản Cận nói chuyện.

Tịch Giản Cận vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo Bạc Sủng Nhi, con đường nơi này mấp mô gập ghềnh, cực kỳ không bằng phẳng, cô từ tiểu thư, ưa thích đi giày cao, lúc này đi ở nói này cực kỳ gian nan, nhiều lần đều suýt nữa ngã, anh đều vội vàng hô lên: "Cẩn thận!" Lập tức vươn tay đỡ phân eo cô.

Thế nhưng hiển nhiên cô đang tức giận, cho nên mỗi một lần đều xoay người, không cần anh đỡ, thậm chí mắt cũng không nhìn anh một chút.

Thậm chí mỗi khi bước chân của anh, hơi dựa gần tôi cô, cô liền tránh đi, một bộ muốn cùng anh phân chia giới hạn.

Tịch Giản Cận nhìn mà trong lòng cực kỳ không thoải mái, hiện lên không khỏi bực bội.

Mà trên đường đi, cô một câu cũng không nói, thật vất vả thấy được có dấu vết người địa phương, cô từ nhỏ đều là sống ở trong thành bảo cao quý, khả năng không có nghiên cứu qua hoa cỏ, mà khẳng định hoa màu cô không có thấy qua.

Mà lại mênh mông đều là một mảnh màu xanh, nhìn qua có chút hiếm có, cô quả thật giống như là một đứa trẻ ngày lên.

Chính như anh suy nghĩ, cô giơ tay lên, chỉ một mảnh ruộng lúa mạch, hưng phấn la hét, thật nhiều tiểu thảo!

Anh cũng không phải là không biết đó là lúa mạch, chỉ là muốn đùa cô cười, cố ý nói đó là rau hẹ!

Mà chính là còn có thể đem âm điệu nói rất lớn, để một bác nông dân nghe thấy, quả thật một giây sau, bác nông dân thấy được nhắc nhở bọn họ, đó là lúa mạch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK