Mà ngoài phòng đám người tập đoàn Bạc Đế vừa nghe đám cưới tạm thời không làm, cứ như là trúng giải lớn, cao hứng bất diệt nhạc hồ, nâng cốc ngôn hoan, náo nhiệt mà uống, cũng không có tỉnh lại.
Du thuyền dọc theo biển rộng chạy thật lâu, mới hướng trở về.
Trên du thuyền vẫn là một mảnh ca múa thái bình.
Chẳng qua là Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi bên trong phòng cũng an tĩnh vô cùng.
Tịch Giản Cận ngủ một nửa, thì khát nước, Bạc Sủng Nhi bị thức tỉnh, rời giường, rót chén nước cho anh, đút cho anh uống.
Tịch Giản Cận ngủ đã ba bốn giờ rồi, uống nước xong, cảm thấy thần trí tỉnh táo không ít, chẳng qua là rượu quá nặng,anh nhức đầu khó nhịn.
Khẽ mở mắt, bên trong gian phòng có chút trống rỗng, rèm cửa sổ cũng không có kéo, anh nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài là một mảnh đại dương màu xanh đậm, ánh trăng chiếu xuống, đặc biệt mỹ lệ, Tịch Giản Cận lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ tới hôm nay là ngày họ đính hôn.
Mà anh, làm sao lại ngủ ở chỗ này?
Mới vừa rồi đút người nước cho anh uống là ai?
Tịch Giản Cận đột nhiên ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn lại, lại phát hiện Bạc Sủng Nhi vừa vặn đem chén nước đặt ở trên bàn, anh híp mắt, dùng toàn bộ tinh lực quan sát vẻ mặt Bạc Sủng Nhi, lại phát hiện đáy mắt của cô phát sáng, không có nửa điểm dấu vết khóc lóc.
Tịch Giản Cận lúc này mới ảo não giơ tay lên, gãi gãi tóc của mình, trí nhớ giống như thủy triều, chậm rãi trở về ở trong óc của anh, lúc này anh mới chậm rãi nhớ tới, chính mình hình như còn không có đợi đến nghi thức đính hôn bắt đầu, đã say té xuống.
Tịch Giản Cận có chút áy náy, mấp máy môi, nhìn Bạc Sủng Nhi vẫn an tĩnh ngồi ở bên giường, hắng giọng một cái, âm điệu nghe hơi khô khốc, mang theo vẻ tối nghĩa: "Cái kia... Em không sao chứ?"
Bạc Sủng Nhi lắc đầu, có thể có chuyện gì, nghi thức đính hôn này bị đánh loạn, cũng là người tập đoàn Bạc Đế không nỡ gả cô, cô biết bọn họ cần chuẩn bị tâm lý, cũng biết cho Tịch Giản Cận uống rượu là mượn cơ hoãn lại.