Đêm hôm ấy, anh làm như vậy, chung quy là đả thương lòng tự tôn của cô, để cho mặt mũi cô mất hết!
Trong lòng của cô, đối với anh, nhất định cũng cất đầy là oán niệm đi!
Như vậy cũng tốt...... Đối với người nào đều tốt!
Tần Thánh nhìn Bạc Sủng Nhi tới gần giường của mình một lần nữa, trên mặt của anh lập tức chất đầy nụ cười nịnh nọt, vốn cho rằng Bạc Sủng Nhi sẽ giương nanh múa vuốt xé nát chính mình, ai biết cô lại cười rất phong tình vạn chủng, lập tức ngồi ở bên giường, giơ tay lên, nắm lấy chăn mền, đắp chăn cho anh, khuôn mặt kiều mị, nụ cười vừa lúc, âm điệu cũng đều mang theo vài phần mềm mại cùng ấm áp: “A Thánh...... Anh nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc này Tần Thánh đã sớm bị dọa đến có chút trợn mắt hốc mồm rồi.
Anh chớp mắt, âm thầm véo thịt bên hông mình, ý thức được chính mình không phải là đang nằm mơ, lại nhìn đáy mắt của Bạc Sủng Nhi, chỉ là một mảnh băng hàn, nhất thời anh cũng hiểu ra một chút, liền ra vẻ rất đau, làm nũng với Bạc Sủng Nhi: “Tiểu Sủng Nhi, anh rất đau, hôn một cái, hôn một cái liền không đau rồi......”
Bạc Sủng Nhi đưa lưng về phía Tịch Giản Cận hung tợn trừng Tần Thánh, một giây sau, vẫn mang nét mặt tươi cười như hoa, cúi đầu xuống, nhanh chóng xích lại gần má Tần Thánh.
Động tác của cô rất nhanh, tóc dài không có buộc lên, cúi đầu xuống, liền rơi loạn, vừa lúc che đậy mặt cô cùng Tần Thánh.
Cô không có hôn qua Tần Thánh, như ở góc độ Tịch Giản Cận nhìn qua, cực kỳ giống hôn môi.
Bạc Sủng Nhi duỗi ngón tay ra, hung hăng đâm vào vết thương trên ngực Tần Thánh, sau khi đâm xong, dùng miệng làm khẩu hình: “Anh lại dám đánh anh ấy?”
Tần Thánh bị đau, nhe răng trợn mắt nhìn đáy mắt tức giận của Bạc Sủng Nhi, giống như là lúc nào cũng có thể lột da chính mình, anh liền vội mở miệng, nói ra: “Thế nhưng anh có nghe ngóng một chút chuyện cho em......”
Bạc Sủng Nhi dừng việc đâm anh, lập tức nhỏ giọng hỏi thăm: “Chuyện gì?”