Mục lục
THIẾU PHU NHÂN VÔ LẠI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【7】

Chỉ có cô gọi anh Tiểu Tịch, từ bảy năm trước, sau khi từ biệt, anh tuyệt đối không thể nghe thấy hai chữ "Tiểu Tịch" này, vừa nghe thấy, ngực anh liền phập phồng, muốn giết người, về sau, anh dần dần bình tĩnh lại.

Bao nhiêu năm như gió thổi qua, cho tới bây giờ, cô nằm ở lồng ngực của anh, mềm mại nhu tình một câu: "Tiểu Tịch... " lại làm cho thế giới của anh, trong nháy mắt này, sụp đổ toàn bộ!

Anh nghĩ bao nhiêu năm, không mảy may có cảm xúc phập phồng, ngay cả ở bộ đội, tiếp nhận nhiệm vụ, trong thời điểm sống chết, anh cũng không có chớp mắt, thời điểm bị bắn thủng xương đùi, cũng không có sợ một chút.

Thậm chí, khi anh và cô gặp lại, tim của anh, cũng phẳng lặng như mặt nước.

Anh quá trẻ, nhưng cũng quá trầm ổn.

Kết quả cuối cùng, không thể nghi ngờ là anh quá bí hiểm, làm cho không ai có thể nắm lấy.

Thật ra thì người như vậy, mới là đáng sợ nhất, bởi vì bạn sẽ không biết, rốt cuộc lúc nào anh ta sẽ bất chợt bộc phát.

Liền giống như hiện tại, Tịch Giản Cận lạnh lùng giương mắt, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, giọng nói bình thường lạ kỳ, nhưng mang theo vài phần cường thế: "Làm khổ tôi như thế, rất vui vẻ phải không?"

Giống như trước kia, theo đuổi anh, quấn lấy anh, không hỏi anh có nguyện ý hay không, cứ thế xông vào trong lòng của anh.

Đợi đến thời điểm anh hãm sâu, không để ý cảm thụ của anh, cố chấp nói chia tay, cái thời điểm kia tim anh đập chậm một nhịp, tràn đầy châm chọc, mà anh còn ngây ngốc hỏi một câu: Em có yêu anh không?

Nhưng cô, cho anh câu trả lời, chỉ là rời đi, không chút lưu tình, quyết tuyệt như vậy.

Đem anh như một cái kẻ ngu mà trêu đùa, rất vui vẻ, phải không?

Trong lúc bất chợt, trải qua đâm chọt lẫn nhau rồi, đâm chọt chỗ đau của nhau rồi, hai người đều ngậm miệng thật chặt, buồn bực không lên tiếng.

Im lặng đến kỳ dị, bất chợt anh lại lên tiếng.

"Không nên gọi tên tôi, tôi không dám cam đoan tôi sẽ không làm cái gì!"

Thật lâu, Tịch Giản Cận mới quay đầu, đáy mắt một mảnh lạnh như băng, nhìn dung nhan Bạc Sủng Nhi, anh dùng lực nắm chặt cổ tay của cô, làm cô đau, khiến cô cảm giác được lửa giận mãnh liệt của anh, "Tối nay, sở dĩ tôi tới, là bởi vì, tôi muốn cùng cô nói rõ ràng..."

Lời của anh, còn chưa nói hết, lại bị cô trong lúc bất chợt cúi người dùng môi của mình, hướng môi của anh tới gần.

Động tác của cô, rất gấp, mang theo vẻ bối rối, thậm chí là có mấy phần sợ hãi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK