Tần Thánh giống như là một kẻ ngu, đứng ở nơi đó, không cách nào nhúc nhích.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô, rời đi...
**
Khi Tịch Giản Cận đi tới bệnh viện, giải phẫu đã bắt đầu rồi.
Anh thấy Hàn Như Y đứng ở nơi đó toàn thân khẩn trương run rẩy, tim của mình, cũng theo đó căng thẳng lên.
Xe của Tập đoàn Bạc Đế, túm năm tụm ba dừng ở bệnh viện quân khu, có thể là cũng ngồi ở trong xe, cho nên thời điểm anh đi ngang qua sân quân khu, căn bản cũng không có phát hiện sự xuất hiện của bọn anh.
Giải phẫu làm rất lâu.
Tịch Giản Cận giống như là quên hô hấp, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẩu.
Cửa vẫn chưa mở
Rốt cuộc thời gian qua bao lâu, ngay cả anh cũng không biết.
Nơi này không có bác sĩ cùng hộ sĩ đi ra.
Bên trong một mảnh an tĩnh.
Xác thực mà nói, cái thế giới này đều là một mảnh an tĩnh.
Tịch Giản Cận tự mình an ủi mình nói, có lẽ điều này đại biểu phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng nếu thật sự gặp chuyện không may, bọn họ hẳn là cũng sẽ chạy ra.
Hàn Như Y căn bản không cách nào trấn định, cô không ngừng ở trong hành lang đi tới đi lui, trong miệng lặng lẽ cầu nguyện.
Hồi lâu, hồi lâu sau, mặt trời cũng đã rơi xuống, cửa phòng giải phẫu, từ từ bị mở ra.
Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y lập tức tiến lên trước, Hàn Như Y khẩn trương mở miệng hỏi thăm: "Giải phẫu thành công sao? Tiểu Bảo như thế nào?"
Tịch Giản Cận bị cô đoạt lời, chỉ có thể ngậm miệng, đang đợi đáp án của bác sĩ.
Vick tiên sinh lấy xuống găng tay, nhìn chằm chằm Hàn Như Y cười mị mị nói: "Giải phẫu rất thành công, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Tiểu Bảo có thể khỏe mạnh!"
Hàn Như Y lập tức thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn, suýt té xuống, may là cô vẫn luôn nắm thật chặc cánh tay Vick tiên sinh, cho nên ông ta vẫn kịp thời ôm cô vào trong ngực.
Hàn Như Y không cách nào khắc chế khóc lên.
"Thật tốt quá... Tiểu Bảo được cứu rồi, Tiểu Bảo..."
Tịch Giản Cận quay đầu, nhìn hộ sĩ trầm mặc, khẩn trương hỏi thăm: "Người hiến tủy sống đâu? Cô ấy có ổn không?"
Thật ra thì, Tịch Giản Cận không dám hỏi.