"Chỉ sợ em xoay người rời đi, anh cũng sẽ ở tại chỗ chờ em."
"Nhân sinh khá dài, anh không nỡ... Tôi không muốn che che lấp lấp thiếu sót của mình, anh yêu em, cho nên anh lớn tiếng nói cho toàn thế giới, anh không hoàn mỹ.. tình yêu của chúng ta cũng không hoàn mỹ... Hôn nhân của chúng ta cũng không hoàn mỹ, nhưng là chúng ta không cần che dấu, chúng ta chỉ cần yêu nhau... Bất quá anh tin tưởng... Có một ngày, chúng ta chắc chắn sẽ phát sinh kỳ tích!"
Đáy mắt Tịch Giản Cận, giờ khắc này đã sáng ngời.
Bạc Sủng Nhi nghe mà lã chã rơi lệ, mắt nhìn xuống người đàn ông cao quý và tuấn mỹ quỳ ở trước mặt mình, toàn thân của cô cũng đang run rẩy.
Anh đang làm cái gì vậy?
Hướng về phía toàn thế giới biểu thị công khai nội tâm của anh sao?
"Bạc Cẩm tiểu thư, em nguyện ý, gả cho anh sao?"
Lời Tịch Giản Cận nói rất dài, rất chân thành.
Người xung quanh nhìn khuôn mặt của bọn họ, là loại tình cảm người khác vĩnh viễn cũng học không ra được.
Bọn họ nghĩ, có lẽ thật sự là yêu đi.
Ba tuổi biết lẫn nhau, nhớ kỹ lẫn nhau, mười hai năm sau gặp nhau, lại một lần nữa yêu nhau, bảy năm sau lại một lần nữa có thể đụng nhau, dắt tay đi vào lễ đường.
Ở đáy lòng lẫn nhau, đều là lúc ban đầu tốt đẹp nhất.
Đây chính là tình yêu tốt đẹp như thế nào?
Tịch Giản Cận nói xong lời cuối cùng, âm điệu đều mang theo vài phần nghẹn ngào.
Cuộc cầu hôn này, anh chỉ muốn yêu cầu, nhưng cuối cùng lạilà van xin, nhưng chính mình lại xúc động.
Quay đầu lại trông qua từng ly từng tý... Thật là không thể tin được, thì ra bọn họ đã đi qua con đường dài như vậy.
Một đường hỗn loạn, nơi nào còn có thể có đường trở về?
Bóng đêm đen nhánh, động lòng người như thế.
Một chàng trai, một cô gái, một cuộc cầu hôn, một đoạn video, một mảnh pháo hoa, một trận hoan hô.
Cô cảm động không nói ra được một câu, chẳng qua là gật đầu, nhìn anh đem chiếc nhẫn đã trễ bảy năm kia đeo vào rồi đầu ngón tay của mình.