Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 117


“Cùng đi đi!” Lục Huyền Lâm càng giữ chặt hơn nữa.


Lý Tang Du không hiểu được rốt cuộc là anh muốn gì: “Cứ thế này đi ra sao?”


“Nếu cả công ty đều biết cô là tiểu tam của tôi, không để cô khoe khoang một chút thì sao xứng với những lời đồn đại đó.” Lục Huyền Lâm nói cứ như việc của người khác, không chút quan hệ nào với anh vậy.


Đây chẳng phải là muốn hại cô cho bằng được sao?


Nếu thật sự thế này đi ra, ngày mai cô được lên đầu bảng của những tin đồn đại trong công ty là cái chắc.


Cả công ty chứ không phải chỉ là phòng tài liệu có thể hiểu cho cô, đến lúc đó nếu không phải bị nước bọt dìm chết thì cũng là bị liếc mắt đến chết.


Trong lòng Lý Tang Du thầm trợn mắt: “Xin tổng giám đốc Lục buông tay, nếu anh muốn khoe khoang thì anh đi tìm Nhã Kỳ đi.


“Lý Tang Du! Cô không biết điều đến vậy sao? Một ngày không gào thét thì cô không vui sao?”


Người phụ nữ ngốc nghếch này hết chuyện nói hay sao lại nói chuyện đó.


Anh và Nhã Kỳ đang đóng kịch, cô không nhìn ra được sao?


Lý Tang Du vô tội khẽ chớp đôi mắt, cô không biết mình đã làm sai việc gì, một người vợ hữu danh vô thực từ chối đi cùng người chồng không biết chừng mực thì gọi là không biết điều sao?


Lúc Lục Huyền Lâm đóng sầm cửa rời đi trông thấy khuôn mặt không hiểu gì của Lý Tang Du, cơn thịnh nộ trong lòng bỗng nhiên giảm hẳn đi. Ánh mắt bây giờ của cô khiến anh nhớ lại lần đó cô ngã trước mặt Mộ Nhã Kỳ, đôi mắt trong veo lại quật cường của cô. Không biết kể từ lúc nào anh lại bắt đầu yêu thích ánh mắt ấy, trong trẻo, thuần khiết, không hề pha tạp bất cứ gì.


“Tôi đói rồi!” Đột nhiên Lục Huyền Lâm thốt ra câu này: “Đi ăn cơm với tôi.” Nói dứt lời thì kéo cô ra bên ngoài.


Nói đến ăn cơm, Lý Tang Du mới phát hiện bụng đói cồn cào vì chưa ăn gì cả, có điều đi ăn cơm cùng anh thì đây vẫn là lần đầu tiên.


Đến trước cửa thang máy, Lý Tang Du cố hết sức bình sinh rút tay về.


Trông thấy anh giận dữ nhìn mình, cô vội giải thích: “Dù sao đây cũng là ở công ty, tôi sợ có người trông thấy.”


“Lý Tang Du, cả công ty đều biết cô là tình nhân của tôi, cô nên gắng hết sức mà làm cho tốt vai trò của tình nhân.” Lục Huyền Lâm nói xong thì cố ý nâng tay mình lên, ý nói cô mau khoác tay vào.


Không phải tình nhân thì nên cố gắng thể hiện bổn phận của mình ở trên giường sao?


“Tối qua tôi đã cố gắng hết sức rồi.”


“Ting!” Cửa thang máy mở ra.


Lý Tang Du không để ý đến Lục Huyền Lâm, bước vào thang máy.


Đây là thang máy chuyên dụng chỉ dành cho tổng giám đốc, cho nên dù có cãi nhau với anh ở trong đó thì cũng chẳng ai thấy được.


Tối qua…


Một màn lúc tối hôm trước tái hiện lại trong đầu Lục Huyền Lâm.


Lý Tang Du say rượu chắc không biết được tối qua bản thân cô như thế nào, nhưng anh thì nhớ rất rõ.


Tối qua cô rất đẹp, rất đẹp.


Một nụ cười thoáng qua trên mặt anh, thậm chí cả trong ánh mắt. Anh không tức giận hành động thẳng thắn đi vào thang máy của Lý Tang Du, anh cũng nhanh chóng đi vào theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK