Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 534


Tuy Lý Tịch còn nhỏ nhưng cô bé vẫn hiểu nỗi vất vả của Lý Tang Du. Từ lúc tỉnh lại, cô bé vẫn ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ.


“Bé cưng của ba, có phải con chọc mẹ con tức giận nên ông trời phạt con nằm viện không hả?”


Nghe giọng này là biết Thái Vũ Hàng tới.


Thái Vũ Hàng? Không phải Thái Vũ Hàng đã ra ngoài lưu diễn sao? Sao lại xuất hiện ở đây được?.


“Anh… Sao anh lại?” Lý Tang Du ngơ ngác.


“Anh biết em muốn nói gì. Công chúa nhỏ nhà mình bị ốm thì anh còn tâm tư nào lưu diễn nữa. Dù sao cũng chưa đi xa lắm, quay về cũng tiện. Một mình em anh không an tâm!”


Năm đó, lần đầu Thái Vũ Hàng đưa Lý Tịch đến bệnh viện cũng an ủi Lý Tang Du như vậy. Lý Tang Du bỗng nhận ra trong nhà thật sự cần một người đàn ông, cần một trụ cột.


Mặc dù cô có thể cho Lý Mộ và Tịch Tịch cuộc sống không lo nghĩ, nhưng về mặt tinh thần thì sao? Không chỉ các con cần tình thương của cha mà chính cô cũng cần một cảng tránh gió có thể cho mình dựa vào nghỉ ngơi khi mệt mỏi.


Nhưng mà…


Sao Thái Vũ Hàng lại biết chuyện này?


Cô quay đầu nhìn Lý Mộ đang nỗ lực làm cho mình như một kẻ vô hình ở bên kia.


Quả nhiên, người đàn ông bé nhỏ trong nhà đã lớn rồi, có thể chia sẻ với mình.


Nhưng không ngờ bé lại gọi cho Thái Vũ Hàng.


“Mẹ không được mắng con. Con thật sự cảm thấy chú tới mới là lựa chọn tốt nhất. Hiện giờ mẹ nên đi nghỉ ngơi rồi.” Tuy Lý Mộ sợ mẹ tức giận, nhưng vẫn thúc giục mẹ đi nghỉ: “Con biết chú cũng mệt lắm, nhưng bọn con là đàn ông. Con và chú sẽ chăm sóc em thật tốt!”


“Anh, em cảm thấy hôm nay anh đẹp trai khủng khiếp luôn nhá!” Lời khen ngợi của Lý Tịch khiến Lý Mộ vênh hẳn mặt lên.


“Được rồi, em mau đi nghỉ ngơi đi. Có anh ở đây rồi!”


“Nhưng anh vừa…”


“Anh cũng chưa lưu diễn, mệt cái gì? Em đi nghỉ cho sớm thì anh cũng sớm có người thay ca!”


Thái Vũ Hàng vỗ lưng Lý Tang Du, tỏ ý bảo cô yên tâm.


Nhìn ba người trước mặt, Lý Tang Du bất đắc dĩ gật đầu. Có thể duy trì cuộc sống này thì thật tốt.


Sao cô có thể không biết Thái Vũ Hàng quan tâm đến cả gia đình cô tới mức nào?


Rõ ràng anh ấy phải cố gắng rất nhiều mới giành được cơ hội lưu diễn, giờ nói không đi là không đi. Không cần hỏi cũng biết, tổn thất anh ấy phải chịu khó mà đong đếm được. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Thái Vũ Hàng vào phòng bệnh, trong mắt chỉ có sự cưng chiều Tịch Tịch, thương cô và Lý Mộ, không hề có chút mất mát nào khi không thể tham gia lưu diễn lần này.


Có lẽ quyết định của Lý Mộ không sai.


Thái Vũ Hàng đến đây thật sự khiến cô an tâm hẳn.


Cô biết anh ấy chán ghét bệnh viện nhường nào.


Nếu không phải vì bệnh của Lý Tịch, cả đời anh ấy cũng không muốn đến nơi này thêm lần nào nữa.


Cả đời sao có thể quên được cảm giác sống không bằng chết kia?


Lý Tang Du nhìn Thái Vũ Hàng bận rộn tíu tít vì người nhà mình, trong lòng cô dấy lên sóng gợn. Đâu ai không có thiện cảm với người đưa tay ra trợ giúp khi mình lâm vào bước đường cùng cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK