Thái Vũ Hàng không có ý định đuổi theo, đằng sau còn có Lý Tang Du nữa, anh ta không thể bỏ cô lại.
Phủi phủi hai tay vốn không có chút bụi nào, anh ta xoay người lại nhìn Lý Tang Du.
Tên cướp đã bị đánh cho bỏ chạy, trái tim vốn đang treo lơ lửng của Lý Tang Du cuối cùng cũng buông xuống, cô phát ra mấy tiếng “ưm ưm” nhờ anh ta giúp cô xé miếng băng dính trên miệng.
Không ngờ Thái Vũ Hàng lại khoanh hai tay, ung dung nhàn nhã mà cười cười nhìn cô.
Lý Tang Du của bây giờ có một vẻ đẹp lăng loạn thê lương, đôi mắt to tròn long lanh, những giọt nước mắt phản chiếu một chút ánh sao. So với vẻ lãnh đạm xa cách người khác hàng nghìn dặm thì vẻ đẹp bây giờ vô cùng hiếm thấy.
Thái Vũ Hàng không khỏi nhìn đến có hơi dại ra.
“Ưm ưm..” Lý Tang Du lắc lắc người, không thể nói chuyện được nên chỉ có thể dùng thân thể biểu đạt ý của mình.
Anh đây là có ý gì?
Tại sao còn chưa cởi băng dính ra cho cô?
Sẽ không có bệnh cuồng ngược đãi đâu nhỉ?
“Làm nũng?” Trong mắt Thái Vũ Hàng đều là ý cười.
Làm nũng cái quỷ gì tên khốn nạn anh, cô vừa mới từ quỷ môn quan về thì còn có tâm tư làm nũng à?
Nghĩ nhiều rồi đấy!
Thái Vũ Hàng buông hai tay xuống, ghé sát vào tai Lý Tang Du, hít một hơi thật sâu mui hương trên người của cô khiến anh ta mê mẩn: “Biết gì không? Bây giờ tôi thật sự muốn trực tiếp…”
Thật sự rất muốn!
Lý Tang Du nâng đầu gối lên trên.
Bị Thái Vũ Hàng chặn lại: “Cô lại đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao?”
“Ưm ưm…”
Thái Vũ Hàng lùi lại vài bước, dùng tay xoa cằm, vẻ mặt chế nhạo: “Tôi đang suy nghĩ có nên cứ như vậy khiêng thẳng cô về không… ừm, có một câu nói rất hay, lấy thân báo đáp! Bây giờ tôi chính là ân nhân cứu mạng của cô, có nên báo đáp tôi như vậy mới phải.”
Hai mắt Lý Tang Du trọn trừng, thể hiện rõ ràng đáp án của cô: Anh dám!
Cười to một tiếng, Thái Vũ Hàng lộ ra một nụ cười xấu xa: “Lúc bình thường tôi đương nhiên không dám rồi, thế nào thì cũng không thể đắc tội cậu Lục được, bây giờ anh ta chính là ông chủ của tôi đó, nhưng bây giờ thì không giống nhau rồi, tôi vừa mới ra tay cứu giúp nên tôi muốn làm gì cũng không quá đáng mà.”
Lý Tang Du than khóc một tiếng trong lòng, đây chẳng phải là vừa mới thoát ra khỏi vũng bùn lại bị hãm sâu vào đầm lầy sao?
Như thế nào thì cũng đều là “chết” mà!
Đang nói chuyện thì một ánh đèn xe lóe qua hai mắt Lý Tang Du, cả người cô bỗng nhiên run rẩy, trong mắt mang theo sự hoảng sợ, tinh thần kích động, không ngừng phát ra tiếng “ưm ưm ưm”, lắc đầu liên tục giống như cái trống lắc vậy.
Khi Thái Vũ Hàng kịp hiểu được đẩy mạnh Lý Tang Du một cái, ngay lúc anh ta định tránh đi lại vì đã quá muộn, chỉ nghe “Rầm!” một tiếng, sau khi một chiếc xe Van lao tới hất tung anh ta xong vội chạy thoát khỏi hiện trường.